Câu nói của Chu Thành An vang lên khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy khó xử.
Chuyện này dù nói thế nào cũng là chuyện nhà của Từ Lâm.
Nếu như Từ Lâm vì thế mà căm hận bọn họ thì đây chưa chắc đã phải là một chuyện gì tốt.
“Thôi vậy, nói thế nào thì đây cũng chuyện của nhà người khác, vả lại chúng ta có thể làm được gì chứ? Không lẽ lại chia cách mẹ con hai người bọn họ sao?”
Đỗ Thanh Vy cũng cảm thấy mẹ nói cũng có lý nên không nhắc đến chuyện này nữa.
Sau khi đến nơi, Chu Thành An đi đỗ xe.
Tâm trạng của Đỗ Thanh Vy có vẻ không được tốt lắm.
Đỗ Minh Nguyệt cũng biết con bé như vậy là chuyện của Từ Lâm nên xoa xoa đầu con gái.
“Được rồi, con đừng suy nghĩ gì nữa, có nghĩ cũng không nghĩ ra được gì đâu.
Cẩn thận không cái đầu bé nhỏ này của con sẽ phát nổ mất.”
Đỗ Thanh Vy nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn mẹ tức giận.
“Mẹ, mẹ lại hù dọa con!”
Đỗ Minh Nguyệt bị con bé chọc cho bật cười, cô vội vàng đầu hàng: “Mẹ sai rồi, dọa con sợ rồi, dọa con sợ rồi.”
Đúng lúc đó, Chu Thành An cũng vừa đỗ xe xong, khi anh ta tới nơi thì thấy cảnh tượng đầy thú vị của hai mẹ con Đỗ Minh Nguyệt.
Trong lòng Chu Thành An cảm thấy rất ấm áp, anh ta chỉ hy vọng khoảnh khắc này dừng ở đây khiến ta anh có thể thật sự có được cô.
Chu Thành An nhất định muốn có được Đỗ Minh Nguyệt cho bằng được, dù sao thời gian của kiếp này vẫn còn dài, anh ta nhất định sẽ cùng cô chơi đến cùng.
“Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?” Chu Thành An mỉm cười bước tới.
Đỗ Thanh Vy vừa nhìn thấy Chu Thành An thì vội vàng trốn ra sau lưng mẹ, hành động đó khiến Đỗ Minh Nguyệt vừa bất lực, vừa buồn cười.
Con bé này chẳng lẽ thật sự coi Chu Thành An là ba của mình sao.
Nếu như thật sự như vậy thì mọi chuyện có hơi rắc rối.
“Chú An, mẹ cháu bắt nạt cháu!” Đỗ Thanh Vy ngẩng đầu lên và bắt đầu kể tội của Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì hứ một tiếng, con bé này không hiểu thói vừa ăn cướp vừa la làng đó ở đâu.
“Đỗ Thanh Vy, con ra đây cho mẹ.”
Đương nhiên là Đỗ Thanh Vy không chịu đi, ai lại bỏ qua một chỗ dựa vững chắc như vậy để đi qua đó chịu đòn chứ.
“Con không đi, chú An, chú nhìn đi, mẹ cháu lại định bắt nạt cháu đấy.
Cháu thật sự không hiểu vì sao chú lại thích được một người phụ nữ bạo lực như thế.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Chu Thành An nhìn bộ dạng kinh ngạc ấp úng của Đỗ Minh Nguyệt, vẻ lanh lợi thông minh này của Đỗ Thanh Vy nhất định là được di truyền từ ba.
Vì Đỗ Minh Nguyệt không có được sự lợi hại như thế, Chu Thành An cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng xuống và véo má của Đỗ Thanh Vy.
“Chú cũng hết cách, chú lại thích mẹ con như vậy đấy.
Phải làm thế nào bây giờ?”
Đỗ Thanh Vy nhìn Chu Thành An, nói nghiêm túc: “Mẹ cháu đúng thật là, những người khác mà gặp được một người đàn ông tốt như vậy thì đã đồng ý gả từ lâu rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt thật sự muốn bắt Đỗ Thanh Vy lại để dạy cho con bé một bài học.
Con bé này đúng là càng lúc càng phá phách nghịch ngợm.
Nhưng Chu Thành An vẫn đang đứng đó nên cô ngại không thể hiện nhiều, chỉ trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Vy một cái như thể đang nói rằng: “Con cứ đợi đấy rồi xem xem mẹ sẽ xử lý con như thế nào.”
Đỗ Thanh Vy cũng không sợ, chỉ cần con bé khóc một tiếng thì mẹ nhất định sẽ buông vũ khí đầu hàng.
Chút chuyện vặt này đương nhiên là con bé hiểu rõ, dù sao hai người cũng sống với nhau lâu như vậy rồi.
Đúng lúc đó có một người đàn ông mặc áo vest đen đi tới, khuôn mặt có vẻ rất cũng kính.
Nhìn thấy Chu Thành An thì khom lưng rồi nói: “Tổng giám đốc An, anh đã tới rồi.
Vị trí anh đặt trước, chúng tôi đã giữ cho anh rồi.”
Chu Thành An gât đầu rồi quay người lại, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.
“Đi thôi, chúng ta vào trong đi.
Nghe nói ở đây có một đầu bếp mới tới có tay nghề rất cao.”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi ngại, cô tự vỗ vào má mình để loại bỏ hết những suy nghĩ kia đi.
Có lẽ anh ta hoàn toàn không có những suy nghĩ đó, Đỗ Minh Nguyệt tự an