“Cháu đừng sợ, cô đưa cháu đi.” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Từ Lâm gật đầu, nỗi sợ hãi kia nhanh chóng biến mất.
Người bác sĩ kia lấy thi thể của mẹ Từ Lâm ra, cậu bé đứng ở bên cạnh, chẳng lâu sau khóe mắt cậu bé đã long lanh nước mắt.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, cuộc đời con người thật quá ngắn ngủi, thời gian trôi qua quá nhanh, chúng ta không thể níu kéo được phút giây ấm áp ở bên những người thân yêu.
Từ Lâm đứng ở đó khoảng 15 phút, nhiệt độ ở đó thấp và cậu bé vẫn còn nhỏ nên không thể ở lâu hơn được nữa.
Trên đường quay về, Đỗ Minh Nguyệt hỏi: “Cháu có trách mẹ cháu không?”
Từ Lâm lắc đầu, cậu bé chưa từng trách mẹ mình.
Cậu bé nhớ lại mẹ đã trang điểm cho cậu rất xinh đẹp và dịu dàng xoa đầu cậu.
“Bé Dung xinh quá, ba con nhất định sẽ đến thăm chúng ta.”
Cậu bé cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ba sẽ đến thăm chúng ta ạ?”
“Đương nhiên là ba sẽ đến rồi, ba thích bé Dung như vậy cơ mà.”
Thực ra mẹ Từ Lâm biết tất cả những gì mình làm đều là vì người đàn ông kia nhưng người đàn ông kia thậm chí còn không muốn đến thăm hai mẹ con cô.
Đôi mắt của ông ta chỉ còn lại sự chán ghét, ông ta nói thẳng không chút kiêng dè: “Bé Dung của chúng ta đã chết rồi, cô làm trò như vậy đã đủ chưa?”
Lúc đó mẹ của Từ Lâm như phát điên và gào thét ầm ĩ: “Không phải, không phải, bé Dung vẫn chưa chết, con bé vẫn chưa chết.”
Từ đó đến nay, Từ Lâm chưa từng gặp lại người đàn ông đó nữa.
Và rồi mẹ của Từ Lâm bắt đầu đánh cậu bé, đánh xong thì lại ôm cậu rồi khóc.
Cho dù mọi chuyện như vậy nhưng cậu bé chưa từng căm hận mẹ mình.
“Cháu không hận mẹ mình, mẹ cháu đã từng cho cháu sự ấm áp, vì sao cháu lại phải hận mẹ cháu chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt mềm lòng, cô xoa đầu Từ Lâm.
Mọi chuyện trôi qua nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không hề có một người họ hàng thân thích nào của Từ Lâm xuất hiện.
Mẹ của Từ Lâm được hỏa táng, tất cả những chuyện này đều là do Chu Thành An thu xếp, anh là một người rất đáng tin cậy.
Đến ngày cuối cùng có hai người họ hàng của Từ Lâm xuất hiện.
Người đàn ông trung niên kia trông có vẻ hiền lành tốt bụng còn người phụ nữ bên cạnh trông có vẻ không được vui lắm.
“Tôi là bác của Từ Lâm, mẹ của thằng bé là em gái của tôi.” Người đàn ông trung niên kia nhẹ nhàng nói với cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt rồi nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.
“Là như vậy sao, mời anh vào trong.”
Người đàn ông trung niên kia bước vào nhưng quay đầu lại không thấy người phụ nữ kia vào cùng thì trách móc một câu.
Đến lúc đó người phụ nữ kia mới chấp nhận đi vào trong, khuôn mặt vô cùng ghét bỏ.
Bác của Từ Lâm nhìn thấy cậu bé, khuôn mặt lộ ra vẻ thương xót.
“Cháu là con của em gái bác nhỉ, để cháu phải chịu khổ rồi.”
Người phụ nữ kia tiếp lời: “Nó thì có gì mà cực với khổ, theo như tôi thấy, ông cứ vứt nó cho người đàn ông giàu có kia, đừng để nó làm ảnh hưởng gì tới gia đình nhà mình.”
“Bà câm mồm đi.” Bác của Từ Lâm quát lớn.
Người phụ nữ kia không dám nói chuyện nữa.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy tình huống như vậy, biết đó là chuyện riêng của gia đình bọn họ nên để cho bọn họ nói chuyện riêng với nhau.
“À, mọi người cứ nói chuyện đi nhé, tôi ra ngoài một lát.”
Nói xong, cô đi ra bên ngoài.
Thấy không còn có người ngoài, người phụ nữ kia lập tức trở nên quá quắt.
“Tôi nói cho ông biết, ông đừng có hòng đem nó về.”
“Bà có ý gì vậy, nó là con của em gái tôi, tôi là bác ruột của nó.” Bác của Từ Lâm bắt đầu nổi nóng.
Người phụ nữ kia lạnh giọng nói: “Hứ… bác ruột à, lúc trước chúng ta có chuyện thì cô ta ở đâu?”
“Con bé cũng giúp đỡ rồi, bà đừng nói với tôi là 30 triệu đó là từ trên trời rơi xuống.”
“30 triệu, cô ta đưa có 30 triệu, không phải cô ta được một đại gia bao nuôi sao?”
“Bốp!” Bác của Từ Lâm tát người phụ nữ kia một cái, ông ta tức giận đến mức cả người đều run lên: “Bà quá