Lâm Hoàng Phong nhận ra, đứa bé nhìn vô cùng phụ thuộc vào Minh Nguyệt.
“Mẹ cháu không sau, chỉ là mẹ cháu bảo chú tới đây đón cháu mà thôi!”
Đỗ Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong một cái, sau đó lui về sau mấy bước.
“Cháu không tin, mẹ cháu sẽ không kêu chú tới đây đón cháu.
Nếu có kêu thì sẽ kêu chú An tới!”
Chú An sao? Lâm Hoàng Phong híp mắt một cái, ánh mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ nguy hiểm.
“Cháu có vẻ rất thích chú An gì đó sao?” Lâm Hoàng Phong cố gắng kìm nén lửa giận trong người mình!
“Đương nhiên rồi, chú An đối xử với cháu rất tốt.
Cháu thích chú An nhất!” Vẻ mặt Đỗ Thanh Vy không hề tỏ ra sợ hãi.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy cô bé nói thế, gân xanh trên trán nhanh chóng nổi lên.
Con gái anh lại chê anh như thế đấy!
“Còn ba của cháu thì sao? Cháu không thích ba mình sao?” Lâm Hoàng Phong thử dò hỏi.
“Ba sao? Cháu không có ba? Cháu muốn chú An làm ba cháu!”
“Không được!” Lâm Hoàng Phong cuối cùng cũng không nhịn nổi.
Đỗ Thanh Vy bị anh làm cho sợ hết hồn, nhanh chóng trở nên phòng bị anh hơn.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô bé, khiến anh cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình, nghiêm túc giải thích: “Thanh Vy à, chú cảm thấy ba cháu chắc chắn sẽ không thích một người nào khác làm ba cháu đâu, cháu nói xem có đúng không?”
Đỗ Thanh Vy chu chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt tủi thân nói: “Thế thì sao chứ? Vứt bỏ cháu và mẹ cháu, cháu cũng không muốn nhận người ba này!”
Lâm Hoàng Phong: “…”
“Bỏ rơi mẹ con cháu sao? Ai nói cho cháu điều này thế?”
Minh Nguyệt sẽ không dám nói những lời này với cô bé đâu.
Cô thà tự nhận lỗi sai về mình chứ cũng sẽ không nói ra những lời như thế!
Trong lòng Đỗ Thanh Vy cảm thấy có chút lo lắng, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó lại nói: “Tự cháu đoán như thế, nếu không sao ba cháu lại không đến tìm cháu?”
Sau khi nói xong, cái đầu nhỏ của Đỗ Thanh Vy nhanh chóng lắc lư, dường như cô bé phát hiện ra điều gì đó!
“Chú à, chú có biết ba cháu không? Nếu không hôm đó sau khi về mẹ cháu cũng không đau khổ như thế!”
Lâm Hoàng Phong biết, bây giờ nếu anh nói với cô bé rằng anh là ba của cô bé thì chắc chắn cô bé sẽ rất khó chấp nhận.
Vì thế anh quyết định sẽ giấu, thăm dò suy nghĩ của cô bé một chút.
“Đúng rồi, chú là bạn thân của ba cháu.
Thế nhưng cháu nghe chú nói này, chuyện không phải như cháu nghĩ đâu.
Ba cháu rất yêu thương mẹ cháu!”
Đỗ Thanh Vy lần đầu tiên nghe thấy người khác nói về ba mình.
Thật ra thì cô bé cảm thấy vô cùng tò mò, bởi vì cho tới bây giờ mẹ cô bé chưa bao giờ nói về ba với cô bé.
Lâu ngày cô bé cũng tự cho rằng ba đã bỏ rơi hai mẹ con cô bé.
“Chú… Chú biết ba cháu sao?” Đỗ Thanh Vy không nhịn được tò mò hỏi.
Lâm Hoàng Phong cười trả lời: Đúng thế đấy Thanh Vy à.
Ba của cháu đã luôn muốn gặp cháu, năm năm qua ba cháu vẫn luôn nhớ cháu đấy!”
Đỗ Thanh Vy bắt đầu khóc nấc lên, cô bé nghẹn ngào lên tiếng: “Ba cháu thật sự quan tâm tới mẹ con cháu sao? Vậy tại sao ba không chịu tới tìm mẹ con cháu chứ? Một mình mẹ cháu luôn rất vất vả!”
Vừa nói, cô bé vừa không nhịn được mà khóc lớn!
Năm năm qua, cô bé vẫn luôn là một cô bé biết điều, vì thế không muốn mẹ mình phải khổ sở.
Thế nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn cho cô bé biết một điều, một mình cô mang nặng đẻ đau cô bé vô cùng cực khổ.
Cô bé đã chịu đựng không ít những lời mắng nhiếc từ những người xung quanh, thế nhưng mẹ luôn là người đứng ra bảo vệ cô bé!
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô bé, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh rất muốn ôm cô bé vào lòng, muốn nói cho cô bé biết, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm hai mẹ con cô bé!
Từ Lâm thấy Đỗ Thanh Vy khóc, cậu bé cũng không biết nên làm gì.
Lâm Hoàng Phong kéo cô bé tới trước mặt mình, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô bé!
“Đứa bé ngoan, cháu hiểu chuyện như thế.
Làm sao ba cháu có thể bỏ rơi cháu được chứ!”
Đã lâu rồi, Đỗ Thanh Vy không khóc nhiều như thế.
Từ trước tới giờ cô bé vẫn luôn rất hiểu chuyện vì thế dáng vẻ của cô bé khi khóc