Đỗ Minh Nguyệt giao đơn xin từ chức cho quản lý Triệu, quản lý Triệu làm ra vẻ đã biết, có lẽ vì muốn rời đi cho nên quản lý Triệu đối với cô cũng thoải mái một chút.
"Nếu cô đã muốn đi thì tôi cũng không giữ lại, hi vọng sau này chúng ta đừng gặp mặt."
Vừa nói vừa ký tên vào đơn của cô.
Rời khỏi công ty, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn nhiều, những chuyện kia đều giống như bão tố, hết bão lại trời quang mây tạnh.
Có lẽ, cô cũng nên trở về rồi.
Chu Thành An nhanh chóng nghe được tin Đỗ Minh Nguyệt từ chức, thế là lập tức gọi điện thoại tới.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn tên của Chu Thành An hiển thị trên màn hình, trong lòng có chút áy náy.
Nói thật, người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Chu Thành An.
"Em từ chức rồi?" Trong giọng nói của Chu Thành An mang theo tia bất an.
Đỗ Minh Nguyệt dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy, anh biết tin nhanh thế, mới có hơn nửa tiếng mà anh đã nắm được rồi."
Chu Thành An lại im lặng, từ trước tới nay anh là một người lịch thiệp, nhưng lúc này anh chỉ muốn bá đạo giữ cô lại bên mình,
Có điều anh biết, cho dù ở lại thì trái tim của cô cũng không dành cho anh.
Đỗ Minh Nguyệt thấy bên kia im lặng thật lâu, còn tưởng rằng Chu Thành An đã treo máy.
Một lúc sau, mới nghe thấy anh lên tiếng: "Em muốn rời khỏi nơi này, đúng không?"
Lần này đổi lại là Đỗ Minh Nguyệt không nói gì.
"Đúng, em phải trở về, dù sao nơi này cũng không phải nhà của em."
"Cùng ai? Lâm Hoàng Phong sao?"
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng đồng ý, nói: "Đúng vậy!"
Rõ ràng đã biết kết quả vậy mà anh vẫn không nhịn được khó chịu trong lòng.
Anh không có được cô, chỉ có thể chúc phúc.
"Được, nói với Thanh Vy là anh sẽ nhớ con bé!" Chu Thành An nắm chặt tay, giọng điệu lại bình tĩnh không tiết lộ cảm xúc thật.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh, Thành An, cũng xin lỗi!"
Có lỗi là vì cô không thể nào quên đi người đàn ông kia, cho nên không chấp nhận anh được.
Cảm ơn thời gian năm năm qua, anh vẫn luôn ở bên chăm sóc, giúp đỡ cô.
"Không sao, nhớ kỹ phải hạnh phúc là được."
"Em biết, anh cũng phải hạnh phúc đó."
Không có em, sao anh hạnh phúc cho nổi.
Đỗ Minh Nguyệt quyết định trở về, lúc dọn đồ, Đỗ Thanh Vy đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có thấy tập tranh của con không?"
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Tập tranh? Tập tranh gì?"
Đỗ Thanh Vy lè lưỡi, cô bé quên mất, có vẻ như mẹ không thích bức vẽ kia của mình, với lại nó là do cô bé lén lút vẽ.
Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt liền hiểu là chuyện gì, cô chất vấn: "Nói đi Thanh Vy, con lại làm chuyện xấu gì?"
Đỗ Thanh Vy lập tức lắc đầu: "Không có không có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con tiếp tục thu dọn đồ đạc đây!"
Lúc này Lâm Hoàng Phong đi tới, anh mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, nhìn giống một con mèo Ba Tư lười biếng.
"Sao vậy? Không thấy cái gì?"
Đỗ Minh Nguyệt vừa dọn đồ, vừa nói: "Thanh Vy nói, không thấy tập tranh, không biết mất đi cái nào, còn làm ra vẻ thần bí."
"Tập tranh?" Lâm Hoàng Phong đảo mắt, sau đó gãi mũi mình.
"Vâng, ba có thấy không?"
"Không có, tập tranh gì, ba chưa thấy bao giờ, nếu Thanh Vy thích vẽ, sau ba mua cho là được."
Nói xong liền cầm cốc nước của Đỗ Minh Nguyệt đi lấy thêm nước.
Đùa, tập tranh kia sao anh có thể giữ lại, đương nhiên là hủy đi rồi.
Ngày đó càng nghĩ càng giận, cuối cùng trực tiếp ném tập tranh đó vào thùng rác, bây giờ còn không biết đang ở nơi hẻo lánh nào.
Muốn làm ba của Thanh Vy ư, vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi!
Ngày đó trở về, thời tiết cực kỳ dễ chịu,