Hoắc Minh Vân: "..."
Dáng vẻ nói chuyện của đứa bé này có chút tương tự Lâm Hoàng Phong.
Nếu nói không phải con của bọn họ, cô mới không tin.
Đỗ Thanh Vy thấy cô không nói gì, cũng không muốn làm cô khó xử.
Cô bé chi vào trong cửa, nói: "Hai người họ ở bên trong, chị tự đi vào xem đi."
Đỗ Thanh Vy hiển nhiên không muốn vào chung với cô, Hoắc Minh Vân nhìn cô bé một chút, nói: "Một đứa trẻ như em làm gì ở chỗ này, bây giờ là buổi tối, sẽ có sói xám đến bắt trẻ em đấy."
Đỗ Thanh Vy nhìn cô giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
"Chị ơi, có phải chị còn chưa lớn không, sao còn ngây thơ hơn em thế?"
Hoắc Minh Vân: "..."
Cô không tin là mình không giải quyết được con quỷ nhỏ này.
Cô trực tiếp xắn tay áo, sau đó ôm lấy cổ cô bé, kéo cô bé vào trong nhà.
Đỗ Thanh Vy kêu to: "Cứu với, phù thủy bắt trẻ con, cứu với!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe được âm thanh này lập tức đi ra, kết quả lại nhìn thấy Hoắc Minh Vân ôm lấy Thanh Vy, đi về phía này.
"Ai là phù thủy hả, chị đây thông minh lại đáng yêu em thì biết cái gì!" Hoắc Minh Vân nhịn không được quát lên.
Đỗ Thanh Vy hừ lạnh một tiếng, sau đó lè lưỡi với Hoắc Minh Vân: "Lêu lêu lêu!"
"Minh Vân, sao cậu lại tới đây?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Hoắc Minh Vân, không nhịn được cất tiếng.
Hoắc Minh Vân nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, một ngọn lửa giận không tên liền xông thẳng lên đầu: "Cậu còn hỏi vì sao tớ tới đây à? Đỗ Minh Nguyệt, có phải cậu thèm đòn hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng này của Hoắc Minh Vân, không nín được bật cười: "Cậu ấy, sao tính tình vẫn nóng nảy như trước thế!"
Nói xong, trong mắt cô lại rưng rưng nước mắt.
Cô sao không nhớ Hoắc Minh Vân, chỉ là sau khi trở về, cô cũng không biết nên giải thích với bọn họ thế nào.
Hoắc Minh Vân cũng không khỏi nghẹn ngào, sau đó buông Đỗ Thanh Vy ra, đi về phía Đỗ Minh Nguyệt.
"Mấy năm nay cậu đi đâu? Chẳng nói cho ai cả, có biết tớ lo cỡ nào không? Cậu biết không, Trương Vân Thành còn suýt nữa thì đánh nhau với Lâm Hoàng Phong!"
Trương Vân Thành và Lâm Hoàng Phong đánh nhau? Chuyện này cô không hề biết.
"Cậu nói gì? Vân Thành tìm Lâm Hoàng Phong?" Đỗ Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Hoắc Minh Vân nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng rất rầu rĩ, cô yêu Trương Vân Thành, nhưng cô biết trong lòng Trương Vân Thành chỉ có Minh Nguyệt thôi.
Thế nhưng Minh Nguyệt lại là bạn tốt nhất của mình, cô thật sự không biết nên làm thế nào!
Cô gật đầu, sau đó kể lại chuyện đó: "Mấy ngày cậu đi, Lâm Hoàng Phong đã cực kỳ sụp đổ, sau đó Vân Thành biết được việc này, liền đi tìm Lâm Hoàng Phong, không biết hai người làm sao lại thành đánh nhau luôn."
Nhất định Trương Vân Thành cho là Lâm Hoàng Phong đã làm gì đó cho nên Đỗ Minh Nguyệt mới rời đi.
Cô đột nhiên có chút hâm mộ Đỗ Minh Nguyệt, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, nếu như Minh Nguyệt không kết hôn với Lâm Hoàng Phong thì cô sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.
"Chuyện này, sao tớ không nghe nói tới?"
Hoắc Minh Vân chớp chớp mắt: "Có thể làm vì, anh ấy không muốn để cậu phải lo lắng, thôi đừng nói mấy cái này nữa, năm năm qua cậu đi đâu?"
Đang nói chuyện, Từ Lâm đi xuống cầu thang, cậu bé vừa tắm xong, trên tóc vẫn còn ướt nước, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
"Cô Nguyệt ơi, cháu không thấy máy sấy."
Hoắc Minh Vân nhìn đứa bé trước mặt không có một điểm giống Lâm Hoàng Phong.
"Đứa bé này là ai? Minh Nguyệt, cậu sẽ không cắm sừng Lâm Hoàng Phong đấy chứ..."
"Cái gì đấy trời!" Đỗ Minh Nguyệt quay đầu trừng cô ấy một cái.
Hoắc Minh Vân lập tức ngậm miệng,