Đương nhiên Đỗ Thanh Vy không muốn ở đây nghe bọn họ nói chuyện, cho nên đã ra ngoài đi kiếm Từ Lâm chơi.
Má Ngô nhìn thấy Đỗ Thanh Vy bước xuống, ngay lập tức mỉm cười chào đón.
Đỗ Thanh Vy bước xuống và hỏi: "Má Ngô, má có thấy Từ Lâm không?"
Má Ngô chỉ vào cái dáng người nhỏ trên ghế sô pha, Đỗ Thanh Vy lập tức chạy đến.
"Từ Lâm, em ở đây à!"
Từ Lâm nghe thấy giọng nói thì ngước lên nhìn, di chuyển mông, để dành một chỗ cho Đỗ Thanh Vy.
Đỗ Thanh Vy thoải mái ngồi xuống.
Từ Lâm nhìn cô bĩu môi, không khỏi hỏi: "Chị Thanh Vy bị sao thế?"
Đỗ Thanh Vy đặt đôi chân nhỏ của mình lên ghế sofa và hỏi với vẻ khó hiểu: "Chị đang nghĩ, bây giờ mẹ và ba có phải quá mùi mẩn rồi không?"
Từ Lâm nhìn vết thương trên đầu gối của cô bé, trong lòng cứ như bị kim đâm.
"Người lớn đều là như thế cả, chị cứ quen dần đi."
Mặc dù không biết cha mẹ mình là quan hệ như thế nào, nhưng như bây giờ cũng cảm thấy cũng không tệ.
Đỗ Thanh Vy cũng cảm thấy như thế này rất tốt, ai mà không mong muốn ba mẹ mình yêu thương lẫn nhau chứ.
Nhưng chuyện xảy ra hôm đó vẫn khiến cô bé cảm thấy khó chịu, ba của cô, có một đứa con khác.
Từ Lâm thấy cô bé đột nhiên im lặng, cảm thấy có chút khó xử.
Có phải cậu bé nói sai gì rồi không?
"Chị Thanh Vy, chị bị sao thế? Nếu như chị không thích, chúng ta có thể đi nói với cô Nguyệt thử."
Đỗ Thanh Vy cụp mắt xuống và lắc đầu.
"Không phải, Từ Lâm, chị chỉ đang nghĩ đến chuyện của người phụ nữ hôm đó."
Từ Lâm vừa nghe thì đã biết cô bé đang nghĩ về ai, nhanh chóng an ủi: "Chị Thanh Vy, chị đừng nghĩ nữa, em cảm thấy, chú ấy không phải là người như vậy, em có thể cảm nhận được chú ấy rất tốt với cô Nguyệt."
Sắc mặt của Đỗ Thanh Vy không được tốt, vì từ nhỏ chỉ có một mình cho nên bây giờ cô bé cảm thấy vô cùng mẫn cảm.
Từ Lâm có chút lo lắng, không biết nên an ủi như thế nào.
Chẳng hiểu sao, cậu bé không thích cái bộ dạng ủ rũ của cô chút nào.
"Chị Thanh Vy, đừng buồn, nhìn em này!"
Nói xong, Từ Lâm làm mặt quỷ và một đống động tác kỳ lạ.
Đỗ Thanh Vy nhìn bộ dạng cậu bé như thế, đột nhiên phụt cười.
Khi cô bé cười lên trông rất là đáng yêu, khiến Từ Lâm nhìn đến ngẫn người, sau đó, bản thân cũng đột nhiên cười ngây ngô.
“Từ Lâm, bộ dạng đó của em nhìn ngốc thật.” Đỗ Thanh Vy ôm bụng cười thầm.
Từ Lâm nghĩ, nếu như cậu bé có thể tiếp tục nhìn cô cười như vậy, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Má Ngô nghe thấy giọng cười của Đỗ Thanh Vy như tiếng chuông bạc, bất giác nhìn sang, bà ta lắc đầu, phải chi còn trẻ thì tốt quá.
Nhờ có Từ Lâm, Đỗ Thanh Vy cũng dần dần quên đi tâm sự trong lòng mình.
Đến tối, Lâm Hoàng Phong trở về, mang theo hộ khẩu của Đỗ Thanh Vy và Từ Lâm.
“Như thế này, chúng ta mới được xem là một gia đình thật sự.” Lâm Hoàng Phong ôm eo của Đỗ Minh Nguyệt, dịu dàng nói.
Đỗ Thanh Vy cảm thấy tò mò nên cô bé ngước đầu nhìn lên.
Nhìn thấy tên mình được viết trên đó, không biết tại sao, trong lòng bỗng có cảm giác thân thuộc.
Dường như cô bé không còn cô đơn nữa, cô có ba, có mẹ, bây giờ còn có em trai, cảm giác này, khiến cô cảm thấy thật là ấm áp.
“Mẹ, như vậy có phải con sắp có gia đình của riêng mình rồi?” Đỗ Thanh Vy ngẩng đầu hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng dịu hẳn, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé: “Đúng vậy, con có gia đình rồi!"
Đỗ Thanh Vy bật cười, sau đó nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, lại lập tức lúng túng quay đầu đi chỗ khác.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ đó của cô bé, thế là vội đến bế cô lên, sau đó đặt cô ngồi lên cánh tay mình.
Đỗ Thanh Vy sợ hãi, hét lên, sau đó phải mất một lúc lâu mới ổn định.
“Vẫn còn giận à, cho ba xin lỗi nhé, được không?” Lâm Hoàng Phong làm bộ dạng ủy khuất.
Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua,