Cô ngẩng đầu uống một ngụm lớn, chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy vào cổ họng.
Đỗ Minh Nguyệt thoải mái nheo mắt lại, vô tâm tự cười nhạo chính mình.
Biết mình nói sai, Hiểu Thu vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi mợ chủ, là em nhiều lời.
”
Sau đó an ủi: “Có điều bây giờ mợ đã gả cho cậu chủ rồi, sau này sẽ không có ai dám làm gì mợ nữa đâu.
”
Đỗ Minh Nguyệt đã sớm không để ý đến nữa rồi, mỉm cười rót nối ngụm nước cuối cùng vào cổ họng, đóng nắp chai lại rồi từ từ nuốt xuống, ánh mắt lộ vẻ cô đơn.
Hiểu Thu có nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô, nhưng không biết an ủi thế nào cả, chỉ âm thầm quyết tâm sẽ bảo vệ cô, không khiến cô bị tổn thương nữa.
Không lau sau đó chiếc xe dừng lại ở lối vào của trung tâm mua sắm, sau khi trò chuyện trong xe xong, cả hai đã thân quen không ít, xuống xe khoát tay nhau cùng bước vào trung tâm mua sắm.
Đi bên này nhìn bên kia, tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt hiếm khi được thả lỏng.
Đáng tiếc chưa vui mừng được bao lâu thì lại có một vị khách không mời mà đến.
“Ai, đây không phải là Minh Nguyện sao? Ai, vừa mới ra ngoài đã gặp phải thứ bẩn thỉu này, thật là xui xeo mà.
”
Bước nhanh qua người Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thùy Linh cố ý chen cô, vai của hai người đập mạnh vào nhau.
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, trong lòng chế giễu, còn chưa đợi cô nói gì.
“Này.
Cô không có mắt sao?” Đỗ Thùy Linh trừng mắt ngẩng đầu, trông vô cùng kiêu ngạo hung dữ.
Lúc trước đã bị ba mắng nên trong lòng tràn đầy uất ức, hôm nay Hồ Đức Huy khuyên cô ta một lúc lâu, cô ta mới đồng ý đi trung tâm thương mại, ai ngờ tình cờ gặp phải tình địch ngày xưa, có một cuộc gặp gỡ kịch tính như vậy.
“Mợ chủ, đây là ai vậy?”
Hiểu Thu có thể nhìn ra mợ chủ không muốn gây sự, nhưng