Quân Lệ Chi đột nhiên đưa tay ra, rõ ràng là muốn tát Đỗ Minh Nguyệt.
Nhưng mà, Đỗ Minh Nguyệt đã nhanh tay lẹ mắt giữ lấy tay, dùng đôi mắt sắc, lạnh lùng nhìn cô ta.
Quân Lệ Chi rùng mình một cái, không nghĩ tới Đỗ Minh Nguyệt lại có bộ dạng như vậy.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, Quân Lệ Chi đã bị tát một cái thật mạnh.
Thanh âm trong trẻo, không ít người đi đường đều quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không có ai tiến lên giúp đỡ.
Quân Lệ Chi mở to hai mắt, cô ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị ai đánh.
“Đỗ Minh Nguyệt, cô điên rồi sao, cô lại dám đánh tôi!”
Đỗ Minh Nguyệt mặt không cảm xúc nhìn cô ta, chỉ cảm thấy ngày xưa tại sao mình lại ngu như vậy, lại muốn cùng thứ người như vậy làm bạn tốt.
Cô dùng sức đẩy một cái, Quân Lệ Chi đi giày cao gói, không đứng vững liền ngã ngồi xuống đất.
Với một tư thế đặc biệt hài hước, Đỗ Thùy Linh kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên đỡ Quân Lệ Chi.
“Minh Nguyệt, tôi biết cô ghi hận tôi, nhưng mà cô cũng không nên làm loại chuyện này đối với Lệ Chi.”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Đỗ Thùy Linh bày ra bộ dạng này, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bày ra bộ dáng người bị hại để nhận sự cảm thông từ người khác, loại kịch này, cô nhìn đã muốn ói.
“Đỗ Thùy Linh, cô cũng đừng giả vờ nữa, cô nên lo chuyện của mình với Hồ Đức Huy đi.”
Sau khi nói xong, cô lại quay đầu, đối với hai người bọn họ cười đặc biệt rạng rỡ, “Đúng rồi, tốt nhất đừng ở trước mặt tôi ưỡn dẹo nữa.
Có mấy con chó con mèo, thấy tôi cũng nên cách xa một chút.”
Quân Lệ Chi vừa nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi, chật vật muốn đứng lên đánh lại cô.
Đỗ Minh Nguyệt hất hàm, “Thế nào? Muốn cùng tôi đánh nhau, lại đây, tôi tiếp cô.”
Nhìn cô ta hôm nay không thể giết chết cô, thật sự sẽ biến mình thành một con mèo hồng.
Đỗ Thùy Linh dĩ nhiên sẽ không để cho Quân Lệ Chi làm loạn, nơi này nhiều người như vậy, vạn nhất có nhà báo chụp lén, nhất định là sẽ mất hết mặt mũi.
“Lệ Chi, nơi này có nhiều người như vậy, cô ta bị điên rồi, cậu cũng đừng nên kích động, nếu như dì thấy được, phải làm thế nào?” Đỗ Thùy Linh thấp giọng khuyên.
Quân Lệ Chi cũng cảm thấy mình có phần kích động, nhưng là để cho Minh Nguyệt đắc ý cục tức này.
“Nhưng mà Thùy Linh, chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho cô ta?”
“Dĩ nhiên nhất định sẽ khiến cô ta khổ sở.”
Đỗ Minh Nguyệt đứng đó nhìn bọn họ thì thầm to nhỏ gì đó, cũng biết nhất định là bọn họ có tâm tư xấu xa.
Nhưng là cô không có tâm tình để quản bọn họ, liền đem bọn trẻ rời đi.
Thanh Vy một mực tò mò, ngẩng đầu hỏi, “Mẹ, hai người vừa rồi là ai vậy?”
Cảm giác dáng vẻ rất giống mẹ, nhưng mẹ lại rất không thích bọn họ, nhìn Thanh Vy, cảm thấy có chút khó nói.
Cô phân vân không biết có nên đem chuyện của Đỗ Thùy Linh kể cho cô bé nghe.
Cuối cùng, cô lắc đầu, quên đi, cô nên lo những việc này một mình.
“Thanh Vy, sau này gặp lại hai người đó nhớ tránh xa một chút, nhớ chưa?”
Hai người mất trí kia, ai biết đối với những đứa trẻ này sẽ làm ra chuyện quá đáng gì.
Thanh Vy mặc dù đối cũng đều có bí mật cho riêng mình, cho nên cô bé cũng sẽ không hỏi nhiều nữa.
“Con hiểu rồi, cũng thôi vậy, nếu mẹ không muốn nói thì không nói.” Thanh Vy vẫn không nhịn được lẩm bẩm.
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười xoa đầu cô bé, dịu dàng nói, “Khi nào Thanh Vy lớn, mẹ tự nhiên sẽ kể cho con nghe mọi chuyện.
Có được không?”
Thanh Vy gật đầu, "Được, vậy con muốn mau lớn, để có Nguyệt không nhịn được lắc đầu một cái.
Thực ra thì, cô bé không biết rằng, người trưởng thành sẽ có rất nhiều điều phải lo nghĩ, nhưng Minh Nguyệt hy vọng rằng cô bé vẫn mãi ngây thơ như thế.
Lâm Hoàng Phong nói muốn tìm một bác sĩ tâm lý, cuối