“Thành An, quyết định vậy nhé.
Đến lúc đó chúng ta hãy gọi điện thoại liên lạc” Đỗ Minh Nguyệt hoảng loanj nói.
Chu Thành An tuyệt vọng đáp: "Được rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, thái dương Chu Thành An giật giật liên hồn, anh chắc chắn Lâm Hoàng Phong cố tình.
Anh xoa xoa lông mày, nén lại chua xót trong lòng, xem ra hôm nay lại là một đêm mất ngủ nữa.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt vừa cúp điện thoại, Lâm Hoàng Phong đã ném cô lên giường.
Tóc cô xõa tung trên gối, khuôn mặt trắng nõn được nhuộm một chút má hồng, trông đặc biệt hấp dẫn.
Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy nóng trong người, và ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn.
“Thành An gọi tới à? Hai người muốn cùng nhau đi ăn tối sao?”
Đôi môi hồng hào của Đỗ Minh Nguyệt mở to: “Đúng vậy, anh sẽ không ghen đúng không?”
Cô nhìn vào mặt anh và hỏi một cách thận trọng.
Thật ra cô cũng sợ Lâm Hoàng Phong không để cho cô tới gặp Thành An.
Nếu anh nhất quyết không cho cô đi, thì cùng lắm là cô sẽ đưa cả anh theo.
Lâm Hoàng Phong không trả lời, thay vào đó anh tiến sát gần cô với khuôn mặt đẹp trai cùng những lời khiêu khích:
“Em nghĩ thế nào?”
Tim của Đỗ Minh Nguyệt đập ngày một nhanh hơn, cuối cùng cô ấy đành rời mắt khỏi anh mà nhìn sang hướng khác.
“Em nghĩ, em nghĩ là anh cũng không ghen.”
Ngay khi cô nói xong những lời này, Lâm Hoàng Phong đã nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn về phía anh.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, và chỉ thấy phản chiếu trong đôi mắt ấy là khuôn mặt ngượng ngùng của chính cô.
“Có ghen!”
Không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, ngay cả Đỗ Minh Nguyệt cũng hơi sững sờ.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ bất ngờ của cô, trong lòng chỉ muốn lập tức chiếm lấy cô.
Anh cúi xuống đưa đôi môi nóng ấm của mình lại môi cô.
Sau đó anh vươn bàn tay mình vào, nhiệt độ dường như lập tức tăng lên chóng mặt.
Bàn tay anh nóng bỏng, lòng bàn tay có chút chai sạn, sự dịu dàng của những ngón tay khiến cô cảm thấy nóng rực ở tất cả những nơi nó đi qua.
Đỗ Minh Nguyệt đã bị nụ hôn của anh cuốn đi khiến cho đầu óc trở nên mụ mị cho đến khi bỗng nhiên có một chút ớn lạnh phả vào làn da mềm mại.
Không biết từ lúc nào, quần áo của cô đã bị lột sạch.
Cảm giác này lập tức khiến cô tỉnh táo trở lại.
Đỗ Minh Nguyệt chớp mặt, đẩy cơ thể nóng rẫy của anh ra xa khỏi cô.
“Hoàng Phong, dừng lại.
Còn có … còn có người thân của em ở đây.”
Nói xong câu này, Đỗ Minh Nguyệt chỉ hận không thể lập tức giấu mình vào chăn bông, điều này thực sự đáng xấu hổ.
Lâm Hoàng Phong sững sờ một lúc, sau đó anh liền có phản ứng và ngay lập tức bật cười.
Anh cười rất nhẹ, nhưng tiếng cười có chút chế giễu của anh vẫn rơi vào tai Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt mím môi lẩm bẩm trong lòng, chuyện này có gì đáng cười, và cô nên làm gì bây giờ? Lâm Hoàng Phong sẽ không vì hành động vừa rồi của cô mà tức giận nữa chứ?
Tuy nhiên, Lâm Hoàng Phong không nói gì.
Anh chỉ lật người lại nằm xuống bên cạnh cô, rồi kéo chăn bông đắp lên người cô.
“Đồ ngốc, mau ngủ đi.
Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Nói xong, anh vươn một tay lấy quần áo của cô vừa bị cởi ra, đặt lên bụng cô.
Đỗ Minh Nguyệt bị cử chỉ này của anh làm cho ấm áp, cô nắm lấy tay anh, nói: “Anh không cần lo lắng cho em, em không sao!”
Lâm Hoàng Phong cũng không hề cử động, bàn tay vẫn dịu dàng đặt trên bụng cô.
“Không sao gì chứ, nhìn em như vậy anh mới yên tâm.”
Đỗ Minh Nguyệt thực sự cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp.
Có lẽ cô đã nhận ra rằng cô được người khác trân trọng, và dường như đã rất lâu rồi cô không được cảm thấy như vậy.
“Cảm ơn Hoàng Phong.
Em thực sự rất vui vì có thể gặp được anh!”
Cô ngượng ngùng cười với anh, giống như một đóa hoa vừa chớm nở, thực khiến người ta muốn vươn tay hái lấy.
Lâm Hoàng Phong ngây người ra nhìn một lúc, cuối cùng chỉ xoa đầu cô một cách bất lực.
“Vì sao phải cảm ơn? Đêm còn dài, em có muốn làm cái gì ý nghĩa không?”
Điều ý nghĩa này chắc chắn không phải là điều tốt.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ vậy và liền nhanh chóng lắc đầu: “Em không muốn, em đi ngủ đây.
Chúc ngủ ngon.”
Lâm Hoàng Phong cười nhẹ, trong mắt tràn đầy cưng