Má Ngô kể cho Lâm Hoàng Phong nghe chuyện đã xảy ra, Lâm Hoàng Phong vừa nghe Má Ngô kể vừa xoa xoa lông mày.
“Cậu chủ nhỏ có thành kiến quá sâu với mợ chủ.
Cậu chủ, tôi nghĩ cậu nên dành thời gian nhiều hơn để chăm sóc cậu chủ nhỏ.”
Dù sao Má Ngô cũng là một người đã làm việc ở nơi này hơn mười năm, anh đương nhiên nên cân nhắc nghe theo ý kiến của bà.
“Cháu biết rồi Má Ngô, cháu sẽ tìm cách từ từ nói chuyện với thằng bé.”
Má Ngô gật đầu, lúc này mới yên tâm rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm trằn trọc, luôn cảm thấy không quen với việc xung quanh trống trải.
Rõ ràng trước đây cô cũng đều ngủ một mình, vậy mà sao lúc này lại không quen khi không có anh bên cạnh.
Cô vẫn còn lật qua lật lại chưa vào giấc thì cánh cửa bật mở, cô vội ngồi dậy khi thấy Lâm Như Phòng bước vào.
“Anh về rồi sao!”
Chính cô cũng không biết, chỉ cần nghe giọng nói là có thể biết cô đang vui sướng tới mức nào.
Thấy cô vẫn chưa ngủ, Lâm Hoàng Phong sửng sốt một chút sau đó hỏi: “Sao em còn chưa ngủ? Em không ngủ được à?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó ngửi thấy mùi rượu trên người anh, lập tức xuống giường đỡ anh.
“Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, cẩn thận một chút, không tốt cho dạ dày đâu.”
Cô giúp anh ngồi xuống ghế rồi lập tức lấy khăn ướt lau mặt cho anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, mọi bực bội ban đầu đã bị xóa sạch nhanh chóng.
“Hôm nay em không đi ăn tối với Chu Thành An sao?”
Tay của Đỗ Minh Nguyệt dừng lại một lúc, cô ấy lắc đầu nói: “Không, đã xảy ra chút chuyện nên em về sớm.”
Lâm Hoàng Phong cảm thấy trong lòng có chút chua xót, sau đó vòng tay qua eo cô, đặt đầu anh lên bụng cô.
“Hôm nay anh rất nhớ em!” Lâm Hoàng Phong nhắm mắt lại, nhưng giọng nói của anh lại rất trầm và gợi cảm.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, nhất thời không biết nên làm gì.
“Anh say à?”
Ngoại trừ lý do này, Đỗ Minh Nguyệt thực sự không thể nghĩ ra lý do vì sao bỗng nhiên anh lại kỳ lạ như vậy.
Lâm Hoàng Phong cười khẽ: “Coi như là anh say đi.
Vậy sao đã muộn vậy rồi em còn chưa ngủ? Em cũng đang nghĩ đến anh sao?”
Biết rõ anh vốn là người miệng lưỡi thâm độc, không ngờ lúc này anh lại nói chuyện tình cảm nhẹ nhàng, thực sự khiến cô cảm thấy không chịu nổi.
Tay cô dừng trên không trung, cuối cùng đáp xuống chậm rãi trên vai anh: "Đúng vậy, em cảm thấy không có ai ôm có chút không thoải mái, không ngủ được.”
Nói xong, cô không nhịn được cười.
Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt vào gương mặt cô.
“Có gì đáng cười à? Nhưng em biết không, anh cảm thấy khi em cười là đẹp nhất đấy.”
Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt ngày càng ửng đỏ rõ rệt.
Người này, có phải đang say rượu thật rồi hay không?
“Được rồi, được rồi, anh đi tắm đi.
Người em cũng ám đầy mùi rượu rồi, ngày mai em còn phải đi làm.” Đỗ Minh Nguyệt đẩy anh ra.
Lâm Hoàng Phong hiếm khi làm nũng, lúc này lại nhìn cô nói: “Em giúp anh tắm chứ?”
Anh đã học cách cư xử như một đứa trẻ từ khi nào? Hơn nữa, trước bộ dáng này của anh, cô gần như không có cách từ chối.
Ngẩn ra một lúc, sau đó cô lắc đầu kiên quyết: “Anh tự mình đi tắm mau đi.”
Khuôn mặt Lâm Hoàng Phong tỏ ra có chút hụt hẫng, thực sự khiên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đau khổ trong lòng.
Tuy nhiên cô vẫn kêu anh ngoan ngoãn đi tắm.
Vừa đi vào phòng tắm anh vừa ngoái đầu nhìn lại, dường như vẫn mang hy vọng cô có thể giúp anh.
Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cách hung dữ rồi kéo chăn bông tự trùm lên đầu mình.
Kỳ thật, cô cũng đã cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu.
Không biết là do Lâm Hoàng Phong trở về, hay là ngay từ đầu cô ấy đã thấm mệt, chỉ biết là bây giờ cô ấy cảm thấy đặc biệt buồn ngủ.
Cô ngáp dài một cái và cuối cùng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
Sau khi Lâm Hoàng Phong tắm xong, trở ra liền thấy rằng cô đã ngủ.
Anh nở một nụ cười dịu dàng, sau đó tự sấy tóc.
Vốn dĩ anh định trêu chọc cô nhiều hơn một chút, mỗi lần nhìn thấy cô đỏ mặt, anh lại không thể nhịn được mà muốn áp sát lại cô.
Có lẽ là do anh quan tâm đến cô