Ngay khi cô vừa lấy điện thoại di động ra, một bà già đi tới bên cạnh cô
“Cô đang tìm một đứa nhỏ, đúng không? Hình như tôi có nhìn thấy nó.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy lập tức vui vẻ nắm lấy tay bà: “Bà ơi, bà có biết nó ở đâu không?”
Bà cụ gật đầu, chỉ vào một con hẻm và nói: “Tôi vừa nhìn thấy cậu bé đi vào đó.
Còn có hai người đàn ông to lớn đi theo nó nữa, họ trông rất dữ tợn và hung ác.
Tôi còn tưởng bọn họ quen nhau!”
Nghe được lời bà lão nói, trong đầu Đỗ Minh Nguyệt lập tức hiện lên hai chữ, bắt cóc.
Lâm Bảo Phong đã sống với cô gần một tháng, cô cũng chưa từng nghe nói qua người thân nào của cậu bé.
Trong tình huống này, rất có thể đã xảy ra chuyện.
Cô gật đầu, cảm ơn bà lão rồi đi về hướng bà vừa chỉ.
Lâm Bảo Phong vốn dĩ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đó cậu chỉ muốn đi vệ sinh, đột nhiên có hai người đàn ông to lớn lao ra.
Sau khi hai người đó trao đổi ánh mắt liền nói: “Là thằng bé này sao? Không nhầm chứ?”
“Đương nhiên tôi không nhầm, tôi đã theo dõi nó rất lâu, chính là nó.”
“Được rồi, làm đi!”
Nhìn thấy hai tên to lớn dần dần tới gần, vẻ mặt Lâm Bảo Phong trở nên sợ hãi, rụt cổ lại.
“Các ông làm gì vậy? Tôi đi gọi cảnh sát đấy, các ông đừng qua đây.”
Hai tên đàn ông to xác mặc kệ lời dọa nạt của cậu, trực tiếp lấy ra một bao tải lớn.
Lâm Bảo Phong nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức muốn hét lên.
Nhưng ai biết bọn họ đã đi trước một bước, lập tức dùng một mảnh giẻ che miệng cậu lại.
Cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng rên rỉ như một con vật.
Trong đầu cậu có một hình ảnh cứ lặp đi lặp lại, đó là hình ảnh của Lâm Hiện lúc tìm cách bắt giữ cậu.
So với hoàn cảnh lúc này, xem ra thật giống nhau.
Nghĩ tới, cậu chỉ cảm thấy hụt hơi, gần như không thể thở nổi.
Thật đáng sợ, liệu cậu có chết hay không?
Lúc này, một trong hai người đàn ông đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “Hình như thằng bé không ổn rồi.”
“Quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì.
Nhanh tay lên, nếu không bắt được nó thì sẽ không lấy được tiền đâu.” Người còn lại nói.
Cuối cùng, người nọ cũng đành thỏa hiệp, hai người vội vàng mang Lâm Bảo Phong rời đi.
Đúng lúc này, Đỗ Minh Nguyệt vừa hay đi tới.
Nhìn thấy cảnh này, cô lập tức quát lên: “Các anh đang làm gì vậy?”
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, không ngờ lại có người khác xuất hiện, tình hình bây giờ thực sự khó khăn.
“Làm thế nào bây giờ? Sao tự nhiên lại có cô ả này xuất hiện?”
“Chạy nhanh đi!”
Cả hai thảo luận mấy câu, sau đó quyết định bỏ đi.
Tuy nhiên, Đỗ Minh Nguyệt không dễ dàng để họ chạy trốn như thế.
Có điều, cô còn chưa kịp làm gì, từ cổ truyền tới một cảm giác đau nhói, sau đó cô liền thấy hai mắt tối lại, cứ thế ngất xỉu.
Hai tên to con nhìn người đối diện, thì ra đó là Hồ Đức Huy.
Hắn ta đá vào người mấy cái để chắc chắn là Đỗ Minh Nguyệt đã ngất thật.
“Mẹ kiếp, có chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm xong.
Không muốn phải dùng đến bọn mày chút nào.” Hồ Đức Huy giận dữ bước về phía trước.
Thấy đó là người của mình, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Còn không nhanh biến khỏi đây.”
Hai người lập tức gật đầu lia lịa: “Được rồi, được rồi, chúng tôi đi bây giờ đây.”
“Chờ đã!” Hồ Đức Huy nhìn người phụ nữ trên mặt đất: “Mang theo cả cô ta đi đi.”
Hắn ta nhất định phải giữ cô trong tầm kiểm soát của mình, nếu không mọi kế hoạch của hắn đều sẽ bị phá hỏng mất.
Thanh Vy và Từ Lâm vẫn ở cổng trường đợi Đỗ Minh Nguyệt, nhưng đã đợi rất lâu mà không thấy quay trở lại.
Cô giáo đi tìm người cùng Đỗ Minh Nguyệt cũng đã quay lại và đang thở hổn hển.
Thấy Thanh Vy vẫn ở đó, cô ngạc nhiên hỏi: “Thanh Vy, mẹ của con đâu?”
Thanh Vy lắc đầu: “Bọn con không biết, bọn con đều đứng ở đây chờ mẹ trở lại, không phải mẹ cùng cô đi với nhau sao ạ?”
Giáo viên lập tức đứng thẳng người dậy, cảm giác có thể có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy