Người phụ nữ giây trước còn đang kêu gào quay đầu nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, lập tức thu liễm lại, mặt mũi tràn đầy sự quyến rũ, cả người yếu đuối như không xương ngang nhiên xông qua.
Lâm Hoàng Phong né người sang một bên, ánh mắt tràn đầy cảnh giác: “Cô là ai?”
“Cậu Phong, lẽ nào anh không biết tôi sao? Tôi là Tô Ngọc Cẩm đây.
”
Tô Ngọc Cẩm loạng choạng suýt nữa ngã, nhưng không hề dám kêu ca, đột nhiên chuyển thành vẻ mặt đáng thương.
Tô Ngọc Cẩm rơm rớm nước mắt, ai không biết còn nghĩ rằng Lâm Hoàng Phong đang bắt nạt cô ta.
Màn biểu diễn này khiến Đỗ Minh Nguyệt không khỏi tặc lưỡi.
“Tô… Cô là người của công ty lụa Tô Châu sao?”
Anh lười nhớ tên người khác, nhưng Lâm Hoàng Phong là một người giỏi kinh doanh, các gia tộc xí nghiệp lớn đều được khắc sâu vài não bộ anh, không cần phải cố gắng nhớ ra.
“Biết rằng anh vẫn còn nhớ tôi mà.
Cậu Phong, ba tôi chính là Chủ tịch của công ty lụa Tô Châu.
” Nói được nửa câu, Tô Ngọc Cẩm dường như đang khoe khoang thân thế với mọi người.
“Hoàng Phong, sao anh lại đến đây?”
Tô Ngọc Cẩm đang tận hưởng ánh mắt ghen tỵ của mọi người, đột nhiên nhìn thấy một màn phía trước, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Đỗ Minh Nguyệt duyên dáng tiến lên phía trước ôm lấy cánh tay của Lâm Hoàng Phong, nhưng người kia lại không tỏ ra thờ ơ, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
“A a a! Một người như cô sao dám động vào cậu Phong chứ? Còn không mau buông tay ra.
” Sắc mặt Tô Ngọc Cẩm hung ác, cô ta xông đến kéo Đỗ Minh Nguyệt.
Bốp!
Cô ta còn chưa chạm được vào tay áo Đỗ Minh Nguyệt, trên mặt đã truyền đến một cảm giác nóng rát.
Tô Ngọc Cẩm không thể tin được ôm mặt nhìn Lâm