Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Đúng rồi đúng rồi."
Lâm Hoàng Phong vươn tay gõ trán cô một cái, như muốn gõ nát ảo tưởng của cô: "Em mộng đẹp nhỉ."
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Đỗ Minh Nguyệt thoáng ỉu xìu thất vọng, sau đó quay người sang chỗ khác: "Được rồi, nếu anh đã không muốn thì thôi quên đi."
Lâm Hoàng Phong biết cô lại hờn dỗi, đúng thật là rất hiếm khi thấy cô hờn giận anh.
"Muốn nghe thế cơ à?" Lâm Hoàng Phong thở dài, giọng điệu đã có chút ý thỏa hiệp.
Đỗ Minh Nguyệt lật người, gật đầu với anh: "Vâng, rất muốn nghe, anh hát cho em nghe đi."
Lâm Hoàng Phong hơi xấu hổ, nhưng vẫn dựa theo thanh điệu cô bắt nhịp mà hát.
Hát xong, Lâm Hoàng Phong hắng giọng: "Như vậy được chưa hả?"
Đỗ Minh Nguyệt tỏ vẻ hết sức thỏa mãn, ôm ngang hông anh: "Được rồi được rồi, hì hì..."
Mùa đông này, có lẽ là mùa đông ấm áp nhất trong trí nhớ của cô, không có chút lạnh lẽo nào, chỉ có ấm áp, cô của lúc này thực sự rất hạnh phúc.
Hôm sau, Thanh Vy cầm quà, cao hứng chạy tới gõ cửa phòng bọn họ.
"Mẹ ơi, con nhận được quà rồi nè, thật sự có ông già Noel nha."
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy giọng cô bé, bất chợt nở nụ cười vui vẻ, hôm qua tặng bao nhiêu món quà như thế cơ mà.
Lâm Hoàng Phong còn đang ngủ, hôm nay anh không dậy sớm.
Anh ôm ngang hông Đỗ Minh Nguyệt, lười nhác cọ đầu trước ngực cô: "Ồn chết được."
Dường như còn đang trong cơn buồn ngủ lại bị quấy rầy, anh có vẻ đặc biệt tức giận.
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu anh, như thể đang trấn an.
"Anh còn chưa chịu rời giường à, sắp đến giờ làm rồi." Cô bất đắc dĩ cười nói.
Lâm Hoàng Phong không muốn rời giường, ngửi hương vị trên người cô khiến anh cảm thấy đặc biệt an tâm.
"Ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay anh muốn ngủ nướng." Thanh âm biếng nhác ngái ngủ của anh thực sự hết sức hấp dẫn.
Đỗ Minh Nguyệt không chống cự lại được, đành phải đồng ý: "Được, vậy ngủ thêm chút nữa."
Thanh Vy thấy ba mẹ vẫn chưa rời giường, đang chuẩn bị vào gọi bọn họ thì bị Má Ngô ngăn lại.
"Cô chủ nhỏ à, ba mẹ cô còn đang ngủ mà, cô đừng vào quấy rầy bọn họ làm gì, ngoan nào, đi xuống nhà chờ một chút nha."
Thanh Vy nhìn thoáng qua phía sau cánh cửa, tuy rất không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời xuống nhà.
Má Ngô thở dài một hơi, sau đó cũng đi theo.
Lúc này, Hiểu Thu cũng vừa mới rửa tấm hình kia, Thanh Vy nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên.
"Oa, đây là hình hôm qua chụp ạ?"
Hiểu Thu gật đầu: "Đúng vậy đó cô chủ nhỏ."
"Thật là đẹp quá đi, ba với mẹ, còn có cả Thanh Vy..."
"Rất ấm áp đúng không nào, à đúng rồi, tôi còn phải đi tìm cái khung ảnh, cô chủ nhỏ, cô ngồi đây tự chơi đi nha."
Nói xong, Hiểu Thu vội vã đi tìm khung ảnh.
Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong nằm dài trên giường, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại di động của Đỗ Minh Nguyệt lại vang lên.
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, hiển nhiên anh hơi mất hứng.
Đỗ Minh Nguyệt cầm điện thoại di động, lại bị Lâm Hoàng Phong cướp mất.
"Hoàng Phong, trả điện thoại cho em nào."
Cô vừa nhìn thoáng qua màn hình, trên đó hiển thị người gọi là Hoắc Minh Vân.
Ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy, hiện tại hẳn Hoắc Minh Vân đang rất lo lắng.
"Không trả, em vừa nói em muốn ngủ thêm với anh cơ mà."
Bộ dạng này của Lâm Hoàng Phong thật chẳng khác gì một đứa trẻ, rõ ràng ở công ty là một vị sếp lớn oai phong, vì sao khi ở bên cạnh cô lại biến thành con cún chưa dứt sữa thế này!
"Hoàng Phong ngoan nào, lần sau em ngủ cùng anh có được không, anh trả điện thoại cho em đi." Đỗ Minh Nguyệt kiên nhẫn dỗ dành.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô một cái, cuối cùng bất đắc dĩ ném di động qua cho cô.
"A lô, Minh Vân."
Cô cất lời, nhưng đầu điện thoại bên kia lại không có ai lên tiếng.
"Minh Vân, là cậu phải không?" Đỗ Minh Nguyệt lại hỏi một lần nữa.
Lúc này, đột nhiên từ loa nghe truyền đến một thanh âm trong vắt: "Xin chào, tôi là nhân viên quán bar Gold Star, vị quý khách