Lâm Hoàng Phong trở về biệt thự, anh kéo lỏng cà vạt một cái, trên mặt anh có chút mệt mỏi.
Má Ngô thấy Lâm Hoàng Phong về, liền vội vàng ra nghênh đón anh.
“Cậu chủ, sao cậu lại về muộn như vậy? Buổi tối hôm nay mợ chủ rất tức giận.”
Động tác của Lâm Hoàng Phong hơi ngừng lại: “Còn tức giận sao?”
“Còn không phải sao, cậu chủ, cậu cũng thật là, sao cậu có thể chọc giận mợ chủ chứ.” Má Ngô oán giận nói.
Lâm Hoàng Phong nhìn cảnh cửa đóng chặt trên tầng nói: “Tôi lên xem một chút!”
Anh đi lên tầng, lúc này mới phát hiện cửa đã khóa trái, anh xoa cái trán, hạ thấp giọng nói.
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, em mở cửa ra, anh biết lỗi rồi.”
Đố Minh Nguyệt căn bản không ngủ, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ cô càng tức giận.
“Tên Lâm Hoàng Phong khốn kiếp, dám không về ăn cơm, rất tốt, có bản lĩnh thì anh không cần trở về nữa!”
Đỗ Minh Nguyệt cầm gối của Lăng Hoàng Minh, giống như coi nó thành Lăng Hoàng Minh, mà hung hăng mắng một trận.
Lúc đang mắng hăng say, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gõ cửa, người mà vẫn luôn bị cô nhắc đến bây giờ đang đứng ngoài cửa.
Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, cũng không định mở cửa cho anh: “Làm sao anh lại sai được, đều là em sai, em không nên đi theo anh.”
Lâm Hoàng Phong nghe giọng nói quái đẳng của cô, liền biết cô còn đang giận.
“Minh Nguyệt, trước tiên em mở cửa ra đã.”
“Không mở, anh ngủ phòng sách đi, hôm nay em không muốn gặp anh.” Đỗ Minh Nguyệt hết sức kiên định nói.
Lâm Hoàng Phong ho khan một cái, sau đó giọng nói hơi uất ức nói: “Minh Nguyệt, phòng sách không có chăn, lạnh như vậy, em nỡ để cho anh ngủ ở phòng sách sao?”
Lâm Hoàng Phong nói xong, trong phòng đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, Đỗ Minh Nguyệt ôm chăn bước ra, sau đó ấn vào ngực Lâm Hoàng Phong.
“Cho anh, bây giờ có thể không quấy rầy em ngủ rồi phải không?”
Lâm Hoàng Phong không nghĩ đến cô sẽ ôm chăn đi ra, vốn muốn bắt lấy tay cô, nhưng cô lại nhanh nhẹn tránh thoát, giống như biết anh sẽ làm như vậy vậy.
Cô chợt đóng cửa lại, Lâm Hoàng Phong bị chấn động lùi về sau mấy bước.
“Anh Phong, anh tự tiện đi!”
Lâm Hoàng Phong bật cười nói: “Cô gái nhỏ này, thật sự tức giận rồi.”
Anh biết, cửa phòng này chắc hẳn khong thể vào được, cô giá nhỏ này hiện giờ còn đang tức giận nên sẽ không để anh vào cửa, trái lại anh có chút cô đơn.
Xem ra hôm nay, anh đối xử với cô đúng là có chút quá đáng.
Đi đến phòng sách, nhìn phòng sách lạnh lẽo, anh thở dài than thở.
Buổi tối không thể ôm cô vợ nhỏ ngủ, thật đúng là có chút lạnh lẽo.
Sau khi đặt chăn lên sô pha, anh bước đến bàn làm việc, lúc này anh vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện ngồi xem.
Một lúc sau, điện thoại của Tiêu Hồng Quang gọi đến.
“Sếp, tấm hình đó tôi đã điều tra xong, đây là một bức ảnh ghép, nhưng được ghép rất cẩn thận nên giống như là thật vậy.”
Lâm Hoàng Phong nghe được tin tức này, anh cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Anh nhéo ấn đường mình một cái: “Tôi biết rồi.”
Qua một lúc lâu cũng không thấy giọng nói của Lâm Hoàng Phong, Tiêu Hồng Quang có chút sợ hãi, lúc này có phải anh nên cúp điện thoại hay không?
Nếu như là lúc trước, ông chủ cũng đã cúp điện thoại, anh ta thân là nhân viên, tự nhiên sẽ không cúp điện thoại của ông chủ.
“Sếp, anh vẫn còn ở đó sao? Nếu như không có chuyện gì…”
“Có chuyện!” Lăng Hoàng Phong cắt đứt lời nói của anh ta.
Tiêu Hồng Quang bị âm thanh đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, anh ta ho khan mấy tiếng mới hồi phục sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy sếp?”
Trên mặt Lâm Hoàng Phong hơi khó xử, nhưng chuyện này đúng là anh sai, hơn nữa hôm nay nhìn bộ dạng của Minh Nguyệt, có lẽ mấy ngày sau cũng sẽ không để anh vào phòng.
Anh hắng giọng, che giấu sự lúng túng của mình nói: “Ờm, vợ tôi tức giận rồi, làm sao để dỗ bây giờ?”
“Phì!” Trong lúc nhất thời Tiêu Hồng Quang không thể khống chế được mình, vô tình cười ra