Anh không còn cách nào đành phải trở về phòng sách.
Phòng sách quá mức lạnh lẽo, u tịch, nhưng không thể làm gì khác.
Sau khi rửa mặt xong, anh đành làm ổ trên ghế sô pha nhỏ ngủ tạm một buổi tối.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Hoàng Phong liên tục hắc xì vài cái, mà phòng ngủ trên tầng vẫn không có động tĩnh gì.
Má Ngô thấy anh hắt xì, vội vàng vào bếp nấu một ít canh gừng.
“Cậu chủ, mau uống canh đi, chắc là tối qua bị cảm lạnh rồi.”
Lâm Hoàng Phong nhận lấy, sau đó uống một hơi cạn sạch, ánh mặt anh thi thoảng lại rơi vào phòng ngủ trên tầng.
Má Ngô nhìn thấy ánh mắt của anh, thì cười hỏi: “Cậu có muốn tôi gọi mợ chủ xuống không?”
Lâm Hoàng Phong hắng giọng một cái, sau đó anh khoát tay: “Không cần, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn lười biếng, để cho cô ấy ngủ một lúc đi.”
Má Ngô che miệng cười, sau đó liền đi vào phòng bếp.
Bọn nhỏ đi xuống, thấy Lâm Hoàng Phong ngồi trên bàn ăn, cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn.
Lúc ăn sáng, Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong một cái.
“Ba, có phải ba cãi nhau với mẹ không?”
Ngay cả mí mắt Lâm Hoàng Phong cũng không nhấc lên nói: “Chuyện tình cảm của người lớn, trẻ con đừng xem vào.”
Thanh Vy chu môi một cái, trong lòng còn đang nghĩ nên giúp anh một chút, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là thôi đi.
Lâm Hoàng Phong rời nhà không lâu, thì Đỗ Minh Nguyệt cũng tỉnh lại, cô nghe được âm thanh động cơ xe, nên cũng không ngủ được.
Nghĩ đến ngày hôm qua, không biết mấy giờ anh mới về, lại không đến nói chuyện với cô, trong lòng liền tức giận.
“Anh không để ý đến tôi, tôi cũng không nói chuyện với anh, xem ai sợ ai!”
Sau khi nói xong, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn cảm thấy buồn bực, cô qua loa đá chăn ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, bên ngoài là Má ngô đang đứng.
“Mợ chủ, mợ tỉnh chưa?”
Đỗ Minh Nguyệt chỉnh sửa lại tâm trạng, sau đó đứng dậy mở cửa: “Má Ngô!”
Má Ngô cười tủm tỉm đi vào, sau đó đem thuốc đặt lên bàn.
“Mợ chủ, hôm nay tỉnh thật sớm, trước đây những lúc như vậy, tôi còn phải phí một chút thời gian.”
Đỗ Minh Nguyệt biết má Ngô muốn nói gì, nghĩ đến một chút thái độ nhận sai anh cũng không có, cô lại không kiềm chế được mà cảm thấy thẹn quá hóa giận.
“Cháu chẳng qua chỉ tỉnh hơi sớm mà thôi, không có ai ở bên cạnh làm phiền, cháu ngủ rất thoải mái.”
Má Ngô biết cô đang nói một đường nghĩ một nẻo, nhưng cũng không nói ra: “Được được được, mợ chủ, mợ mau uống thuốc đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bát thuốc kia, trong lòng lại xuất hiện một bụng ấm ức.
Cô ở đây chịu khổ uống thuốc, còn người nào đó lại giống như không tồn tại, không biết dỗ dành cô, lại còn cãi nhau với cô.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng cô lại khó chịu.
“Cháu không uống, tên Lâm Hoàng Phong kia, thích ai thì đi tìm người đó mà sinh con.”
Má Ngô vừa nghe vậy liền vội vàng khuyên nhủ: “Mợ chủ, mợ cũng không thể nói như vậy, trong lòng cậu chủ cũng rất ân hận rồi, cậu ấy không biết cách dỗ dành người khác, khó tránh khỏi sẽ không quan tâm đến cảm xúc của mợ, mợ cũng đừng cáu kỉnh với cậu ấy!”
Đỗ Minh Nguyệt đúng thật là đang cáu kỉnh, nhưng trong lòng rất bực bội, cô muốn phát tiết chúng ra ngoài.
Hiện tại phát tiết xong, cô cũng tự cảm thấy lời nói hơi quá đáng, nhìn chén thuốc kia, sau đó cô tức giận uống vào.
Má Ngô nhìn cô uống thuốc, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm lấy một viên đường, đặt vào trong miệng cô.
“Sáng sớm hôm nay tôi nhìn thấy cậu chủ, tinh thần của cậu ấy cũng không tốt lắm, chắc là tối hôm qua bị lạnh cả đêm.”
Đỗ Minh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó cô ôm chăn che kín đầu, bực bội nói: “Liên quan gì đến cháu chứ!”
Má Ngô thấy bộ dạng tức giận giống như trẻ con của cô, bà cười cười lắc đầy một cái, sau đó liền dọn dẹp đi ra ngoài.
Đến buổi chiều khi tan học, Hoắc Minh Vân phát hiện ra tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt không tốt, liền hỏi: “Cậu làm sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Hoắc Minh Vân có chút nghi ngờ hỏi: “Cậu là tâm trạng tốt hay không tốt