Còn chưa hồi thần, phía sau truyền đến giọng nói của chú Trương khiến cô suýt chút nữa ngất đi.
Cố Minh Nguyệt không ngờ chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, cô đã gặp bà chủ vô cùng lợi hại trong truyền thuyết hai lần.
Cũng chính căn phòng lần trước, cô nhìn vào khuôn mặt vô cảm kia mà trong lòng thấy rùng mình.
Bà chủ nhà họ Lâm nhìn Đỗ Minh Nguyệt bằng ánh mắt hiển nhiên khác với lần trước, lộ ra vẻ chán ghét: “Vậy mà đã không chờ được à?”
Bà ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai có thể làm tổn thương Lâm Hoàng Phong.
Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn vào khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt, có cảm giác đau đớn như bị cắt thành từng mảnh: “Tưởng tôi không biết nhà họ Đỗ các người nghĩ gì à? Không biết tự lượng sức mình.”
Sau đó, ánh mắt bà ta đảo ra cửa, một nhóm người mặc đồ đen đi vào, kéo Đỗ Minh Nguyệt đi ra ngoài.
“Đưa cô ta ra nước ngoài đi, tôi không muốn thấy mặt cô ta.”
“Không.
Không phải bà đã nói bà cho tôi kết hôn sao, bà không thể đuổi tôi đi.” Đỗ Minh Nguyệt cuồng loạn, vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người áo đen, chỉ có thể trì hoãn thời gian.
“Hôn lễ xong rồi, đừng có tham lam.” Bà chủ nhà họ Lâm không nói nhiều, khoát khoát tay, người mặc áo đen lập tức lôi cô ra cửa.
Lần này quả thật là đi đến đầm rồng hang hổ, không biết sống chết.
Nhưng cô là phụ nữ, không thể địch lại đám đàn ông này.
Tóc cô tán loạn trong lúc giằng co, giày cũng không biết rơi ở đâu, quần áo trên người tuột xuống làm lộ ra làn da trắng nõn bên trong.
Cách cánh cửa càng gần, ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt càng u tối.
Giờ phút này, cô không tìm được ai có thể giúp mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từng bước đi về phía vực sâu.
“Bà chủ, cậu chủ nói bà