“Là anh phải cảm ơn em mới đúng.
Anh có con rồi, anh có con rồi!”
Nhìn anh ấy như thế này, Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười.
Cô ấy thật may mắn khi gặp được người đàn ông này.
Lâm Hoàng Phong ôm cô xoay một vòng khiến cô trở nên chóng mặt, vỗ vai anh ấy: “Hoàng Phong, đừng quay nữa, em chóng mặt.”
Lâm Hoàng Phong vừa nghe vậy, anh lập tức đặt cô xuống: “Minh Nguyệt, em không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, ổn định ý thức: “Em không sao, hình như anh quá kích động rồi.”
Lâm Hoàng Phong lần đầu tiên nở nụ cười hạnh phúc như vậy, đặt tay lên bụng của Đỗ Minh Nguyệt với một chút mong đợi.
Thấy bọn họ vô cùng vui mừng, bác sĩ ho khan một tiếng: “Quan trọng nhất là phải chăm sóc nhau thật tốt.
Nhau thai có chút không ổn định, vài tháng nữa cần tới kiểm tra lại.”
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ!” Đỗ Minh Nguyệt cười đáp.
Trên đường trở về, Lâm Hoàng Phong liên tục đặt tay lên bụng cô.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy bất lực, nói: “Hoàng Phong, nó sẽ ở trong bụng em, sẽ không chạy đi đâu được đâu.”
Lâm Hoàng Phong không quan tâm đến điều này, và cứ nhìn chằm chằm vào bụng cô ấy, như thể đứa bé có thể bỏ chạy thực sự.
Nhìn thấy anh như vậy, Đỗ Minh Nguyệt không đơn giản nói gì, nhưng cảm thấy Lâm Hoàng Phong lúc này dường như chính là một đứa trẻ.
Khi trở về biệt thự, má Ngô đã vội vàng tới hỏi chuyện cô.
Chính bởi vì chuyện này mà bà cũng rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy cô trở lại, bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Mợ chủ, mợ đã về rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nụ cười trên mặt không thể che dấu được.
Má Ngô ánh mắt sắc bén, lập tức nhận ra được tâm trạng của cô rất tốt, liền biết cô đúng là đã có thai rồi.
“Mợ chủ, đúng thật là mợ có thai rồi phải không?”
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt và gật đầu một lần nữa.
Khuôn mặt già nua của má Ngô lộ ra một nụ cười, hai tay chắp trước ngực, vui vẻ nói: “Tạ ơn trời đất!”
Lâm Hoàng Phong siết chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Mấy tháng này, em nhất định phải ở nhà dưỡng thai thật tốt, em đừng tới công ty nữa.”
Anh vẫn nhớ lời bác sĩ nói, phải chăm sóc em bé thật tốt, xem ra thật sự không cần đến công ty.
Đỗ Minh Nguyệt nghe nói không thể đến công ty, có chút bất mãn: “Em không muốn.
Hiện tại em không sao, hơn nữa đến công ty cũng không phải làm việc gì quan trọng.
Nếu bắt em ở nhà một mình, như vậy sẽ chán chết mất.”
Cô không muốn ở nhà một mình cả ngày làm bạn với nỗi buồn chán như trước nữa.
Để cô ở nhà một mình, chi bằng hãy để cô ở công ty, ít nhất còn có Thúy Hân, Dư Hồng Thu cùng cô trò chuyện.
Lâm Hoàng Phong không ngờ rằng cô sẽ từ chối, chỉ trong lòng anh vẫn lo lắng cho đứa trẻ.
Dù sao thân thể hiện tại của cô cũng rất yếu, không thể để mệt mỏi được.
“Nếu em chán, anh sẽ bảo mấy cô bạn của em tới chơi với em.”
“Đừng, bọn họ cũng phải làm việc, làm sao có thể ở bên cạnh em mỗi ngày được.” Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng cự tuyệt.
Lâm Hoàng Phong lúc này cũng có chút khó xử.
Một mặt, anh muốn tốt cho sức khỏe của cô, nhưng mặt khác, anh lại cũng không muốn ép buộc cô nếu cô không bằng lòng.
Thấy anh đột nhiên im lặng, Đỗ Minh Nguyệt biết rằng vẫn còn chỗ khiến anh lo lắng, vì vậy cô nhanh chóng nắm lấy tay anh.
“Hoàng Phong, anh làm theo ý em đi.
Em sẽ không gặp vấn đề gì đâu.
Hơn nữa, em ở công ty với anh, anh còn có thể bảo vệ em, đúng không?” Đỗ Minh Nguyệt làm nũng với anh.
Lâm Hoàng Phong cảm thấy điều đó cũng có lý, nhưng đồng thời anh vẫn hơi do dự.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh và cảm thấy cần phải tấn công mạnh hơn nữa.
“Anh không phải đang lo lắng rằng sẽ không bảo vệ được em đấy chứ? Nếu là như vậy, em không làm cho anh khó xử nữa.”
Rõ ràng đó là một phương pháp khích tướng, Lâm Hoàng Phong làm sao có