Có điều mợ chủ thực sự khác với những người phụ nữ khác.
Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại lại nhìn thấy Hoàng Thành Trung nghênh ngang bước vào.
Sắc mặt anh lập tức tối đi, giọng nói không có chút nhiệt độ: “Đi ra ngoài, gõ cửa rồi lại vào.
”
Hoàng Thành Trung nghe anh nói vậy, khóe miệng co giật, đại ca à, anh đã vào đến đây rồi.
Nhưng anh ta vẫn biết tính khí của Lâm Hoàng Phong, vì vậy anh ta đành phải đưa hai tay lên trên đầu, như thể anh ta đã đầu hàng.
“Được được được, ai bảo anh là ông chủ, đều nghe anh, bây giờ tôi đi gõ cửa được chưa.
”
Lâm Hoàng Phong nghe xong không nói có hay không.
Hoàng Thành Trung bất đắc dĩ, gõ cửa một cái, nghe thấy giọng Lâm Hoàng Phong máy móc: “Mời vào.
”
Bước vào phòng làm việc lần nữa, Hoàng Thành Trung lập tức ngồi trên sô pha, hai chân thon dài gác lên trên bàn, thỉnh thoảng lại rung chân, đầy vẻ khinh bỉ.
Bộ dáng như vậy Lâm Hoàng Phong đã sớm thấy nhưng không thể trách, cũng không nói gì thêm.
Như đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Hoàng Phong cầm điện thoại trên bàn lên và gọi cho Tiêu Hồng Quang.
Tiêu Hồng Quang là trợ thủ đắc lực của anh, chuyện anh giao cho thì anh ta đều làm rất ổn thỏa.
Tiêu Hồng Quang nghe điện thoại chưa đầy một phút sau thì bước vào với dáng vẻ đứng đắn, Hoàng Thành Trung trợn mắt khinh thường.
“Đi theo Đỗ Minh Nguyệt xem cô ấy đã phỏng vấn cho công việc gì.
Tôi không quan tâm anh dùng cách gì để bọn họ loại cô ấy.
”
Trước những gì Lâm Hoàng Phong nói, Hoàng Thành Trung kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng Tiêu Hồng Quang lại là liệt mặt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh ta gật đầu, cung kính khom người: “Tôi đã biết thưa ông chủ.
”
Sau khi Tiêu Hồng Quang rời đi, Hoàng Thành Trung hỏi: “Đỗ Minh Nguyệt không phải là chị dâu của tôi sao? Cô ấy cần tìm việc sao?”
Lâm Hoàng Phong: “Ừ.
”
Hoàng Thành Trung sửng sốt không nói nên lời: “Phải không? Mợ chủ