Đỗ Minh Nguyệt nhìn viên thuốc, nghĩ rằng mình vừa uống xong thuốc bắc, bây lại uống thuốc viên.
Xem ra bản thân cô đúng là một chiếc ấm sắc thuốc rồi.
Nhìn vẻ mặt của Đỗ Minh Nguyệt có vẻ không vui, Chu Ngọc Anh thờ ơ giải thích: “Cô đừng lo, thuốc này không đắng, cô cứ uống đi.”
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy viên thuốc không đắng, mắt cô ấy liền sáng lên.
Một viên thuốc không đắng chính là điều tuyệt nhất.
Nhìn thấy cô vẫn như một đứa trẻ, Chu Ngọc Anh hiển nhiên hiểu rằng cô đã được người đàn ông này bảo vệ rất tốt.
Đương nhiên, cô cũng biết rằng mình sẽ không chỉ tới đây một lần.
Từ nay về sau, nhất định cô còn tới đây nhiều lần nữa để thăm khám cho người phụ nữ kia.
Lâm Hoàng Phong đưa cô ra tới cổng và nhẹ nhàng cảm ơn: “Từ bây giờ, chắc còn phải phiền cô nhiều.”
Chu Ngọc Anh nhẹ nhàng nhìn anh, tự hỏi trên đời này làm sao có thể có một người đàn ông tốt như vậy.
Nhưng đồng thời, cô cũng có chút vui mừng, cô sẽ thường xuyên được nhìn thấy người đàn ông này.
“Không sao, đây là chuyện tôi nên làm!” Chu Ngọc Anh cúi đầu.
Sau khi anh trở lại bên trong, Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh và xem xét một cách cẩn thận.
Lâm Hoàng Phong cảm thấy hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Sao vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt tiến lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt của anh, bất mãn nói: “Khuôn mặt này của anh, quả thực rất đào hoa.”
Lâm Hoàng Phong lập tức hiểu ý cô.
Anh không nhịn được cười, kéo tay cô xuống, nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của cô.
“Anh lại làm sai gì sao?”
Đỗ Minh Nguyệt làm sao có thể không nhìn ra được, nữ bác sĩ vừa rồi rõ ràng có hứng thú với anh.
“Anh thử nói xem? Nữ bác sĩ vừa rồi rõ ràng có thiện cảm với anh, đừng tưởng rằng em không biết.” Đỗ Minh Nguyệt hừ lạnh.
“Nhưng anh không có hứng thú với cô ấy!” Lâm Hoàng Phong nghiêm nghị nói.
Đỗ Minh Nguyệt không thể nói lại được câu trả lời rất chính xác này, liền tỏ vẻ giận dỗi.
Lâm Hoàng Phong không muốn cô có tâm trạng tệ nên đã lập tức dỗ dành cô.
Đỗ Minh Nguyệt vốn dĩ ngay từ ban đầu đã không thực sự tức giận, nên sau khi nói mấy lời dỗi hờn thì cô ngay lập tức đã vui vẻ trở lại.
Mấy đứa trẻ nhìn dáng vẻ trìu mến của họ khi bên nhau, trong lòng không khỏi có chút bất lực.
Hai người này không cảm thấy chán sao?
Đỗ Minh Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cuối cùng cũng đến công ty, vừa vào công ty đã nghe tin Coco bị sa thải.
Thực ra cô cũng không mấy quan tâm, cô vốn không có nhiều tình cảm với người này.
Nhưng sau đó cô nghe được một số thông tin nói rằng đó là lệnh từ đích thân Chủ tịch tập đoàn yêu cầu Coco phải rời khỏi công ty ngay lập tức.
Lệnh của Lâm Hoàng Phong? Điều này khiến cô có chút tò mò, chẳng lẽ vì tin đồn trước kia? Chuyện cũng đã xảy ra lâu như vậy, thực sự cũng không nên.
Dư Hồng Thu vẫn không biết về việc Đỗ Minh Nguyệt đang mang thai, nhưng cô rất vui về việc Coco bị nghỉ việc.
“Tớ đã sớm cảm thấy khó chịu với cô ta rồi, hiện tại đã ra đi, thật là quá tốt.” Dư Hồng Thu trông rất nhẹ nhõm.
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, ăn nhẹ một chút.
Bụng cô lại đột nhiên cảm thấy cồn cào, Đỗ Minh Nguyệt cố gắng chịu đựng, nhưng sau đó cô cũng không ăn thêm gì nữa.
Dư Hồng Thu không để ý đến điểm bất thường của cô, nói tiếp: “Nghe nói Coco đã bị chính chủ tịch Lâm Hoàng Phong đuổi việc.
Chẳng lẽ là do chuyện trước đây?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Làm sao tớ biết được.
Lâm Hoàng Phong nghĩ gì, tớ hoàn toàn không biết.”
Dư Hồng Thu cũng nghĩ như vậy.
Dù sao thì để trở thành chủ tịch cũng không phải là một việc dễ dàng.
“Vậy cậu đi hỏi xem sao, dù sao hai người cũng là vợ chồng.” Dư Hồng Thu chưa chịu thua.
“Thôi bỏ đi, tốt hơn hết là câu mau ăn đi, lát nữa còn có việc phải làm.”
Thấy cô không muốn, Dư Hồng Thu chỉ khẽ mím miệng, sau đó cũng không ép buộc thêm nữa.
“Được, được rồi, ăn cơm thôi!”
Tuy nhiên, cuối cùng chính Đỗ Minh Nguyệt đã không thể kìm được tò mò và hỏi.
“Em nghe nói rằng anh đã đích thân ra lệnh cách chức Coco.
Anh đâu có giống người thích xen vào chuyện của người khác.”
Đỗ Minh Nguyệt vừa sắp xếp tài liệu vừa liếc mắt theo dõi sắc mặt của anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn tập tài liệu trong tay, thản nhiên nói: “Hiện tại em đang mang thai, anh không muốn bất cứ ai làm ảnh hưởng tới tâm trạng của em.”