Lâm Hoàng Phong lặp lại lời của bà nội Lâm, trầm giọng nói: “Bà nội thái độ rất kiên quyết, nếu chúng ta không đồng ý, bà sẽ không nhường nhịn.
Nhưng bà còn nói chỉ cần chúng ta đồng ý, bà ấy sẽ vẫn yêu thương Bảo Phong nhiều như trước đây.”
Đỗ Minh Nguyệt vô thức cau mày, bất mãn nói: “Điều kiện này cũng thật quá đáng.”
Lâm Bảo Phong chỉ là một đứa trẻ, nếu thật sự làm thế với thằng bé, có thể biết được chắc chắn trong lòng thằng bé sẽ buồn đến thế nào.
Ý định ban đầu của họ là để bà nội Lâm an ủi Bảo Phong, giúp Bảo Phong có thể ổn định tinh thần càng sớm càng tốt.
Nhưng nếu bà nội Lâm kiên quyết làm như vậy, những gì Bảo Phong nhận được chắc chắn sẽ phản tác dụng.
“Anh không nghĩ bà nội có ý định nhượng bộ.” Đây là điều khiến Lâm Hoàng Phong đau đầu.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Bảo Phong trong phòng, và cuối cùng thở dài bất lực.
Nếu đổi lại là chuyện này xảy ra trước kia, có lẽ cô còn có thể cố gắng tìm cách giải quyết.
Nhưng hiện tại không những Bảo Phong nhất định không chịu mở miệng, mà cô lại còn đang mang thai, thực sự không còn sức để cố nữa.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Đỗ Minh Nguyệt do dự nhìn Lâm Hoàng Phong, chờ anh đưa ra quyết định.
Rốt cuộc thì Lâm Bảo Phong cũng thân với Lâm Hoàng Phong hơn, hiện tại dù một biện pháp nhỏ cô cũng không thể nghĩ ra, đừng nói tới phải quyết định điều gì.
Lâm Hoàng Phong mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Chờ thêm một thời gian nữa xem bà nội có thể suy nghĩ lại hay không.”
Tuy rằng cơ hội này rất nhỏ, nhưng dù sao Lâm Hoàng Phong vẫn muốn thử, dù sao thời điểm này cũng không thể vội vàng được.
“Ừm.” Đỗ Minh Nguyệt không có bình luận gì.
Trong vài ngày tiếp theo, Đỗ Minh Nguyệt ngày nào cũng đến khu phòng bệnh của bà nội Lâm, ngày nào cô ấy cũng kể về những gì đã xảy ra với Lâm Bảo Phong.
Ngay cả khi bà nội Lâm đang khó chịu, cô ấy vẫn tiếp tục nói.
Ngay cả Lâm Mộc Giai bên cạnh cũng bị cách xử lý của cô làm cho choáng váng.
Sau khi bị bà nội Lâm một lần nữa đuổi cô ra ngoài, Lâm Mộc Giai cũng đi theo.
“Minh Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi.” Lâm Mộc Giai nở một nụ cười trên mặt, như thể không có vấn đề gì lớn.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, và cả hai cùng đi về phía trước.
“Dì biết cháu yêu Bảo Phong, nên cháu và Hoàng Phong chưa bao giờ đồng ý những điều kiện mẹ nói.
Dì cũng rất ngưỡng mộ cháu.
Dù sao dì cũng là một người mẹ.
Nếu sau này có người yêu thương con trai dì nhiều như vậy thì dì sẽ vô cùng hạnh phúc.” Lâm Mộc Giai nói điều này một cách chân thành.
Nếu một ngày cô không thể tự mình bảo vệ con mình, cô phải hy vọng rằng một người phụ nữ khác sẽ yêu thương con mình vì cô.
Lâm Mộc Giai ngưỡng mộ hành động của Đỗ Minh Nguyệt trong khoảng thời gian này.
Đỗ Minh Nguyệt ngượng ngùng cười, và thì thầm: “Dì ơi, dì cũng biết rằng cháu đã hứa với Trần Như Ngọc sẽ chăm sóc cho Bảo Phong thật hơn, và dù sao Bảo Phong cũng vô tội.”
Đỗ Minh Nguyệt không thể không nghĩ đến vẻ ngoài đáng thương của Lâm Bảo Phong, dù sao thì cô ấy cũng là một người mẹ.
“Dì hiểu, nhưng cháu có nghĩ về điều này từ quan điểm của mẹ dì không? Bà ấy cũng cảm thấy đau khổ vì giọt máu của mình.” Lâm Mộc Giai nói và nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cách nghiêm túc.
Đỗ Minh Nguyệt há miệng và cuối cùng cũng không nói nữa.
Làm sao cô có thể không biết bà nội Lâm đề phòng Bảo Phong chỉ vì bà không muốn chuyện lúc trước xảy ra một lần nữa.
“Ban đầu, Trần Như Ngọc đã tính toán khiến cháu và Hoàng Phong phải xa nhau năm.
Cháu một mình mang thai, một mình chăm sóc con.
Tập đoàn Lâm thị cũng là do mẹ và Hoàng Phong năm ấy vất vả vực dậy.” Lâm Mộc Giai nhớ lại tình huống lúc đó, ánh mắt của cô lập tức tràn đầy giận dữ: “Mẹ tự hận mình biết bao nhiêu vì đã nuôi ong tay áo suốt bao nhiêu năm, có lẽ cháu không bao giờ biết được đâu.”
Bà nội Lâm thời điểm đó còn đang hạnh phúc, chỉ vì mềm lòng như vậy mà đã nhận lại một kết quả thực sự quá khó chấp nhận.
Đổi lại là người khác, sợ rằng đã sụp đổ từ lâu rồi.
Đỗ Minh Nguyệt im lặng, cô không thể phủ nhận rằng những gì Lâm Mộc Giai nói là đúng.
Lâm Mộc Giai nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Cháu nghĩ rằng Lâm Bảo Phong vô tội và sẽ không trở thành một người như Lâm Hiên Hữu, nhưng trên thế giới này luôn có những