“A!” Lâm Hoàng Phong lạnh lùng cười, hỏi ngược lại: “Vợ tôi không xứng với tôi thì cô xứng với tôi chắc? Cô dựa vào cái gì mà đòi xứng với tôi Tủy của cô à?”
Trên đời này, Lâm Hoàng Phong ghét nhất là việc người khác nói Đỗ Minh Nguyệt không tốt, cho dù cô thật sự không tốt thì cũng không đến lượt người khác lên tiếng.
Huống hồ những người nói lời này còn đang âm mưu muốn gây rối với mình.
Sắc mặt Chu Ngọc Anh trở nên khó coi, vốn dĩ cô ta cho rằng Lâm Hoàng Phong sẽ suy xét một chút, cô ta còn tự mình ra tay nên chắc chắn sẽ thành công.
Không ngờ Lâm Hoàng Phong lại không hề do dự chút nào, anh phải yêu Đỗ Minh Nguyệt tới nhường nào chứ?
“Tôi…” Chu Ngọc Anh đối điện với ánh mắt lạnh băng của Lâm Hoàng Phong, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Lẽ nào ngay cả cậu cả mà Chủ tịch Phong cũng không muốn cứu?”
Tuy rằng cô ta mới tới nhà họ Lâm có hai lần nhưng cô ta cũng có thể nhìn ra Lâm Hoàng Phong rất yêu thương Lâm Bảo Phong.
Lâm Hoàng Phong đút tay trong túi quần, cười như không cười nhìn Chu Ngọc Anh: “Bác sĩ Ngọc Anh Ngọc Anh cảm thấy trên đời này chỉ có cô thích hợp ghép tủy thành công cho Bảo Phong thôi hay sao? Có điều vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, chắc chắn sẽ có người tốt hơn cô được chọn, tôi tình nguyện tiếp tục chờ.”
Số tiền tìm người ghép tủy rất lớn, người tới xét nghiệm để hiến cũng không ít, dù sao thì anh cũng không thiếu tiền.
“Nhưng mà cậu cả có thể chờ nổi sao?” Chu Ngọc Anh nắm chặt tay nói.
Trên đời này có rất nhiều người phù hợp để hiến tạng cho Lâm Bảo Phong, ưu thế duy nhất của cô ta so với những người đó là cô ta ngay lập tức có thể ghép tủy, còn những người khác thì không biết giờ này đang ở đâu.
Lâm Hoàng Phong châm chọc cười, nhẹ giọng nói: “Tôi đã tìm được người rồi, hơn nữa cho dù bọn họ ghép tủy không thành công thì cũng không sao, nếu thật sự không được thì Minh Nguyệt cũng có thể ghép tủy thành công cho thằng bé.”
Anh nói dù thế nào cũng sẽ không để Đỗ Minh Nguyệt phải ghép tủy nhưng lúc này anh muốn nói cho Chu Ngọc Anh biết không phải không có cô ta thì anh không làm được.
Sắc mặt Chu Ngọc Anh khó coi, cô không ngờ Lâm Hoàng Phong lại tìm được người rồi, cô ta càng không ngờ Đỗ Minh Nguyệt lại có tủy phù hợp với Lâm Bảo Phong.
Hai tin tức này đối với cô ta mà nói đều không phải tin tức tốt.
“Chủ tịch Phong…” Chu Ngọc Anh muốn nói gì đó nhưng Lâm Hoàng Phong lại xua tay: “Bác sĩ Ngọc Anh không cần phải nói gì nữa, chúng tôi không cần cô, cô có thể đi rồi.”
Sắc mặt Chu Ngọc Anh càng thêm khó coi, Lâm Hoàng Phong cũng không để ý đến cô ta, đi thẳng về văn phòng đưa Đỗ Minh Nguyệt tới bệnh viện.
Tới khi lên xe, Đỗ Minh Nguyệt mới lấy hết can đảm hỏi Lâm Hoàng Phong: “Cô ấy nói gì vậy?”
“Không có gì đâu, em yên tâm đi.” Lâm Hoàng Phong hơi dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói: “Lần sau đổi bác sĩ khác cho em.”
Chu Ngọc Anh đã có suy nghĩ này thì đương nhiên anh sẽ không để cô ta tiếp xúc với Đỗ Minh Nguyệt nữa, ngộ nhỡ Đỗ Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Đỗ Minh Nguyệt không hỏi thêm nữa, dựa vào trực giác, cô cảm thấy có lẽ Chu Ngọc Anh không nói được lời tốt đẹp gì, nếu không thì Lâm Hoàng Phong cũng không có thái độ như vậy.
“Được.” Đỗ Minh Nguyệt lên tiếng, không nhắc tới chuyện này nữa.
Hai người về đến nhà, Lâm Thanh Vy đang làm bài tập cùng Từ Lâm ở phòng khách.
Hai người vô cùng nghiêm túc, bởi vì biết Lâm Bảo Phong bị bệnh, ba mẹ phải chăm sóc Lâm Bảo Phong nên hai đứa bé đều rất ngoan, không để ba mẹ phải lo lắng.
“Ba, mẹ!” Lâm Thanh Vy vừa thấy hai người về bèn chạy vọt lên, sau đó hỏi thẳng: “Bảo Phong thế nào rồi ạ? Khi nào mới có thể đi học ở trường với bọn con tiếp, các bạn đều nhớ Bảo Phong lắm!”
Nghe Lâm Thanh Vy nói vậy, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút áy náy, lại nghĩ tới Chu Ngọc Anh.
“Bảo Phong sắp đi học lại được rồi.” Lâm Hoàng Phong bê Lăng manh lên, thấp giọng nói: “Đến lúc đó các con phải chăm sóc tốt cho Bảo Phong biết chưa?”
Lâm