Chu Thành An cầm một ít đồ ăn vặt, vỗ vỗ đầu cô: “Em không cần phải lo lắng đâu!”
Sau đó, bỏ đồ ăn vặt vào trong giỏ hàng, anh ấy nhớ rõ đây là món đồ ăn vặt mà Đỗ Minh Nguyệt thích nhất.
Mua xong đồ, Chu Thành An muốn đưa Đỗ Minh Nguyệt về nhà nhưng cô từ chối, cô muốn tự mình về nhà.
Nhưng Chu Thành An rất kiên trì, nhỡ cô lại gặp chuyện như lúc trước thì phải làm sao?
“Để anh đưa em về đi, cũng không xa, em đi một mình làm anh cảm thấy không yên tâm!” Chu Thành An mạnh mẽ nói.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ấy kiên trì như vậy, cũng không từ chối nữa.
“Được, em lại làm phiền anh rồi!”
Trong long Chu Thành An thực sự rất vui, như vậy lại có thể ở cạnh cô thêm một lúc rồi.
Về tới nhà, Lâm Bảo Phong đang ở sân chơi trò chơi, nghe thấy tiếng xe, lập tức nhìn sang.
Ngay khi nhìn thấy Chu Thành An đang đỡ Đỗ Minh Nguyệt xuống xe, Lâm Bảo Phong nheo mắt lại nhìn, sau đó liền bỏ đồ chơi xuống chạy tới!
“Cuối cùng thì dì Minh Nguyệt cũng về rồi!” Lâm Bảo Phong nhiệt tình hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt một tay đỡ bụng của mình, một tay sờ vào gương mặt cậu bé, khẽ cười nói: “Ừ, dì về rồi, sức khỏe của Bảo Phong thế nào rồi?”
Lâm Bảo Phong giơ cánh tay của mình ra muốn thể hiện là mình rất khỏe, nói: “Sức khỏe của con đã tốt lên nhiều rồi!”
“Thật sao? Vậy là tốt rồi!”
Chu Thành An nhìn hai người trò chuyện với nhau, anh ấy nghi ngờ hỏi: “Đây là?”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, cô quên mất còn chưa giới thiệu hai người với nhau, vội vàng nói: “Đây là Lâm Bảo Phong, Bảo Phong, mau chào chú An đi!”
Lâm Bảo Phong nhìn Chu Thành An từ trên xuống dưới, rối lễ phép chào: “Cháu chào chú An ạ!”
Chu Thành An nghe xong, đang chuẩn bị cười đáp lại thì thấy cậu bé nhào tới ôm chân Đỗ Minh Nguyệt làm nũng nói: “Dì Minh Nguyệt ơi, bao giờ thì chúng ta trở về vậy? Con nhớ ba, không chừng ba cũng đang nhớ con!”
Lâm Bảo Phong vừa nói vừa nháy mắt với Chu Thành An, giống như muốn nói: “Đây là vợ của ba cháu, chú nhìn gì mà nhìn, nhìn thì cũng không phải của chú!”
Chu Thành An bị bộ dạng này của Lâm Bảo Phong làm cho có chút dở khóc dở cười, cậu bé giống như là sợ anh ấy sẽ cướp Đỗ Minh Nguyệt đi vậy..!
Biểu cảm này của cậu bé thật sự giống Lâm Hoàng Phong như đúc.
Đỗ Minh Nguyệt bỗng cảm thấy kì lạ, cậu bé sao vậy, không phải sáng nay đã giải thích rồi sao?
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn rất kiên nhẫn nói lại một lần nữa: “Bảo Phong ngoan nào, ba có rất nhiều việc, sau khi giải quyết xong thì ba nhất định sẽ đến.”
Lâm Bảo Phong bĩu môi, có chút không vừa lòng, nhưng cũng không nói gì.
Đỗ Minh Nguyệt định mời Chu Thành An vào nhà một lúc, dù sao cũng đã đến cửa nhà, không để anh ấy vào thì cũng không lịch sự.
“Hay anh vào nhà ngồi một lát đi!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa dứt lời, Lâm Bảo Phong liền kéo tay cô đi vào trong nhà: “Dì Minh Nguyệt ơi, chú An còn có việc phải làm, không nên làm phiền chú ấy!”
Chu Thành An hiểu ra, cậu bé hoàn toàn không muốn anh tiếp xúc với Đỗ Tiểu Nguyệt một chút nào.
Nhưng mà, hiện tại anh thực sự cũng không có thời gian, lúc nào rảnh thì nhất định phải cùng cậu bé nói chuyện mới được.
Dù không đánh lại ba của cậu bé, nhưng mà với trẻ con, thì anh ấy vẫn sẽ không mềm lòng.
Nhưng hôm nay, thật sự anh không có thời gian.
“Không cần đâu Minh Nguyệt, bây giờ anh còn có việc phải làm, lần sau có cơ hội, anh nhất định sẽ đến chơi một chút!”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Chu Thành An có việc nên cũng không giữ lại, hai người cùng lưu số điện thoại của nhau, sau đó anh ấy rời đi.
Lâm Bảo Phong nhìn bóng lưng Chu Thành An rời đi, cảm thấy có một hồi chuông cảnh báo, không được, cậu phải tranh thủ thời gian gọi điện cho ba, nhỡ dì Minh Nguyệt bị chú An này cướp đi mất thì phải làm sao bây giờ?”