Nếu để cho bà biết nguyên nhân cô chảy máu mũi, đoán chừng bà sẽ lải nhải một lúc.
Mặc dù Yến Thanh Nhàn cảm thấy kì lạ, nhưng lại sợ cô ngã, nên chỉ có thể để cô đẩy ra ngoài, sau đó bà liền bị con gái nhà mình đẩy ra ngoài cửa.
Mặt bà đầy nghi ngờ, con gái làm sao vậy?
“Vậy con cẩn thận một chút, có chuyện gì nhớ nói với mẹ!”
“Con biết rồi mẹ!”
Yến Thanh Nhà lắc đầu một cái, ai, người trẻ tuổi bây giờ, thật là càng ngày càng không hiểu nổi suy nghĩ của chúng nó.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt thấy Yến Thanh Nhã rời đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm khăn giấy lên, sau khi đem máu mũi lau sạch, lúc này mới nghe điện thoại.
Cô biết, cái tên Lâm Hoàng Phong kia, khẳng định lại muốn nói tời cười nhạo cô.
Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, Lâm Hoàng Phong hỏi: “Em chảy máu mũi sao?”
“Em không có, không phải em, anh đừng nói bậy bạ!” Đỗ Minh Nguyệt không hề nghĩ ngợi, lập tức phản bác!
“A… Em không có, vậy vừa nói mẹ nói…”
Lâm Hoàng Phong còn chưa nói xong, thì liền bị Đỗ Minh Nguyệt cắt đứt: “Nói, nói cái gì, không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi!”
“Thế à?” Lâm Hoàng Phong lấy tay chống lấy cằm, lông mày hơi nhướng lên, có một loại cảm giác mị hoặc không nói ra lời: “Anh còn tưởng rằng, em nghĩ tới hình ảnh cảm xúc mạnh mẽ gì.”
Lúc này mặt Đỗ Minh Nguyệt càng đỏ hơn, giống như có thể nhỏ ra máu.
“Lâm Hoàng Phong, bây giờ anh càng ngày càng không đứng đắn!” Nhịn nửa ngày, cô cũng chỉ có thể nói ra mấy lời như vậy.
Lâm Hoàng Phong hơi đáp lại một tiếng, sau đó hỏi ngược lại cô: “Với vợ mình mà còn đứng đắn làm gì?”
Hai người trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ là anh không cần phải đi làm nữa.
Cuối cùng dưới sự ép buộc của Đỗ Minh Nguyệt, bọn họ mới cúp điện thoại.
Đỗ Minh Nguyệt cúp điện thoiaj, cả người giống như cô gái mới bắt đầu yêu đương, mà ở trên giường lăn lộn.
Nhìn một chút cũng không giống một người mẹ đã có hai con.
Cứ như vậy qua mấy ngày, chuyện của Serena không áp chế được, trái lại càng ngày càng ác liệt.
Viên Quân Minh vẫn luôn tìm những mối quan hệ để giải quyết chuyện này, nhưng cho dù bọn họ có làm gì, thì vẫn luôn có một lực lượng vô hình, đem mũi dìu chỉ vào Serena.
Không chỉ như vậy, anh ta và những người hợp tác với tập đoàn Viên Thị, nhìn thấy chuyện này, cũng rối rít muốn hủy hợp đồng.
Tập đoàn Viên Thị vừa mới khôi phục sau đống tro tàn, rất nhanh lại lụi xuống.
Viên Quân Minh tức giận gần chết, anh ta chỉ có thể đem tức giận trút lên người của Serena.
“Serena, cô có ý có phải không, tôi thật vất vả mới đến dược thành công, cô làm tôi đi đến bước đường này là có ý gì?”
Tâm trạng của Serena cũng không ổn định lắm, những người đó không biết tại sao lại biết địa chỉ của cô ta, bọn họ đến trước cửa nhà cô vứt đầy xác chết chuột gián.
Buổi giác khi vừa mở cửa, cô ta liền nhìn thấy trên cánh cửa bị người khác dùng sơn đỏ phun chữ lên.
Không chỉ như vậy, cô ta còn luôn cảm giác mình bị theo dõi, cho nên mỗi buổi tối cô ta đều không ngủ được, càng lúc cô ta càng cảm thấy thần kinh của mình càng suy yếu đi.
Cho nên đối mặt với Viên Quân Minh chất vấn, cô ta không hề giống trước kia, giận dỗi mà bỏ về, người lại mặt đầy đờ đẫn.
Viên Quân Minh thấy cô ta không nói lời nào, chỉ đứng đó ngẩn người, còn tưởng rằng cô ta cố ý không muốn nói chuyện với anh ta, anh ta không kiềm chế được mà tức giận.
Serena, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô đây là có ý gì?” Giọng nói của anh ta tăng cao hơn mấy lần.
Lúc này, Serena đột nhiên hét ầm lên, giống như bị giật mình vậy.
“Không phải tôi, tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết!” Cô ta che lấy đầu mình, tinh thần đầy hoảng hốt hét lên.
Viên Quân Minh bị bộ dạng này của Serena dọa sơ, anh ta không kiềm chế được mà lùi về sau mấy bước.
“Serena, cô làm sao thế?” Lần này Viên Quân Minh hạ thấp giọng nói.
Mà Serena giống như không nghe thấy vậy, cô ta chỉ biết che lấy đầu mình, không ngừng nói: “Không phải tôi, không phải tôi làm, tôi không biết, đừng đuổi tôi, đừng đuổi tôi!”
Viên Quân Minh và những nhân