Hai người tới điểm hẹn, chị Trần rất mực cung kính đối với Lâm Hoàng Phong, từ trước đến giờ cô ta rất biết cách lấy lòng người khác.
"Chủ tịch Phong có thể đến gặp tôi, tôi thật sự rất vui mừng!"
Nhưng Lâm Hoàng Phong hiển nhiên không muốn cùng cô ta nói nhảm quá nhiều, thản nhiên nói: "Cô tìm tôi có chuyện gì? Đi thẳng vào vấn đề đi, thời gian của tôi có hạn!"
Nụ cười của chị Trần cứng lại, sau đó ho khan một tiếng, nói: "Tôi trước vì Serena nói lời xin lỗi.
Serena không hiểu chuyện, anh đừng để ý, còn nữa chính là tôi hy vọng lần này anh có thể giúp chúng tôi một tay."
"Tôi giúp cô thì được nhận lại cái gì?" Lâm Hoàng Phong ngước mắt, một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm cô ta.
Chị Trần hơi co rúm người vào một chút, sau đó trấn tĩnh bản thân lại, nói: "Chủ tịch Phong muốn cái gì?"
Lâm Hoàng Phong sờ lên đồng hồ đeo ở cổ tay một cái: "Tôi chỉ cần Serena ra mặt chứng thật một chuyện."
"Chuyện gì?" Chị Trần có chút hiếu kỳ!
"Chuyện này cô không cần để ý, tôi muốn nói chuyện với Serena một chút!"
Serena nghe nói Lâm Hoàng Phong muốn gặp mặt cô ta, cô ta không có lý do gì không đáp ứng.
"Được, tôi đồng ý gặp anh!"
Serena lại một lần nữa gặp mặt Lâm Hoàng Phong, anh vẫn khiến cô động lòng như cũ, chẳng qua là cô ta không còn tâm tư như lúc trước nữa.
Đều nói vẻ đẹp nào cũng có điểm sắc nhọn chết người.
Phụ nữ cũng thế, đàn ông cũng giống vậy.
Lâm Hoàng Phong, giống như là một đóa hoa hồng có độc.
Nhưng cho tới bây giờ, cô ta phát hiện, mình đã không hận anh.
Con người chính là chủng loại kỳ quái như vậy.
Lâm Hoàng Phong thấy cô ta, trên mặt không có một chút biểu tình gì, vẫn lạnh lùng như cũ, giống như lần đầu tiên cô ta thấy anh.
Serena đứng dậy, có một chút sợ hãi với anh.
Lâm Hoàng Phong nhìn ra được, thản nhiên nói: "Cô Serena không cần câu nệ như vậy, ngồi xuống nói chuyện một chút!"
Serena sau khi nghe, ngại ngần ngồi xuống.
Cô ta lúc ra ngoài đều rất cẩn thận, chỉ sợ có người nhận ra được, cũng may hết thảy đều rất thuận lợi.
"Serena, cô ắt hẳn biết tôi gọi cô đến là vì cái gì rồi chứ?"
Serena mím môi, sau đó mở miệng nói: "Anh muốn tôi giúp anh làm chuyện gì?"
Lâm Hoàng Phong nghiêng người về trước, tựa vào trên bàn, mắt nhìn cô ta, hỏi: "Tôi muốn biết, Viên Quân Minh cùng giám đốc Vương có phải có thỏa thuận đổi chác gì với nhau hay không?"
Serena nghe anh hỏi như vậy, trong đầu lập tức thoáng hiện lại cuộc tranh tài ngày hôm đó, anh ta vì để cho cô ta an tâm, cũng nói lần này hạng nhất nhất định là của cô ta.
Nói đã cùng giám đốc Vương thương lượng ổn thỏa.
Hơn nữa cái chủ ý này, là cô ta nói ra.
Cô ta do dự một hồi, nói: "Tôi không biết là có đổi chác gì hay không, nhưng là hôm tranh giải đó, Viên Quân Minh nói anh ta đã sắp xếp xong hết, nói tôi yên tâm!"
Lâm Hoàng Phong trầm mặc một hồi, Serena ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi một cái, đây là cơ hội trở mình cuối cùng của cô ta.
Cô ta đứng lên, đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt Lâm Hoàng Phong, làm cho Tiêu Hồng Quang giật nảy mình.
Mà Lâm Hoàng Phong chẳng qua là híp mắt một cái, không biết cô ta muốn làm gì.
"Chủ tịch Phong, tôi biết lần này là tôi không đúng, tôi đã biết lỗi rồi, tôi thật xin lỗi anh.
Nhưng tôi cầu xin anh, cầu xin anh giúp một tay, tôi không thể chỉ vì thế này mà tàn… Tôi cầu xin anh!"
Cô ta quỳ xuống trước mặt của Lâm Hoàng Phong, giống như một người đáng thương, đang khẩn cầu được bố thí vậy.
Lâm Hoàng Phong nhìn hành động của cô ta, trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình nào.
Anh ở trên cao, giống như một đế vương, quan sát nhìn người trước mắt.
"Tôi giúp cô? Tôi giúp cô như thế nào? Huống chi cơ hội này hiện không phải nằm trong lòng bàn tay cô hay sao?"
Nói xong câu này, Lâm Hoàng Phong cũng không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Serena có một chút sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng.
Những lời này của anh là ý gì? Chẳng lẽ anh định bỏ qua cho cô ta?
Sẽ đơn giản như vậy sao? Serena có chút không tin, nhưng mà, anh nếu nói ra như vậy, dù có là giả, cô ta cũng phải cố gắng thử một lần.
Dẫu sao bây giờ, cô ta đã không có bất kỳ đường lui nào rồi.
Cho nên mất hết một ngày, cô ta cũng