Ngắm anh mãi đến khi khuôn mặt cô đã trở nên si mê ngây ngốc, hoàn toàn không chú ý đến có người lên lầu.
Sau đó một bàn tay mảnh khảnh tắt máy tính của cô đi, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới giật nảy mình bất giác quay đầu lại suýt chút nữa thì chửi ầm lên.
Kết quả khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong, những lời chửi mắng thô tục đó bị bóp chết ngay trong cổ họng.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, dáng vẻ đó trông giống như một chú chuột nhỏ đang cực kỳ tức giận.
Anh cúi sát người rồi nhướng mày dường như không hề cảm thấy có gì không ổn: “Nếu như cô muốn ngắm người thật, thì người thật đã ở ngay trước mặt cô rồi.
”
Ai muốn ngắm chứ, đúng là đồ không biết xấu hổ.
Đỗ Minh Nguyệt lẩm nhẩm vài câu rồi tiếp tục tìm việc làm.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ nổi giận của cô đã biết cô nổi nóng, rõ ràng ở nhà họ Đỗ luôn tỏ ra thận trọng dè dặt nhưng lại luôn lộ ra vẻ đanh đá khi ở trước mặt anh.
Khi anh tắm xong bước ra Đỗ Minh Nguyệt đã nằm bò trên bàn ngủ rồi.
Máy tính xách tay trước mặt cô vẫn còn đang sáng, bên trên màn hình hiển thị công ty mà cô ứng tuyển, anh liếc nhìn một chút rồi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau đó anh nhẹ nhàng cất máy tính đi, cô hơi nhíu mày lại rồi xoay người.
Cô thật sự rất mệt đi bộ lâu như vậy cộng thêm việc đuổi theo bọn cướp suýt chút nữa đã mất mạng.
Vốn đang nghiêm túc tỉm hiểu tình hình chung của các công ty, nhưng cả cơ thể và tâm lý đều mệt mỏi nên cuối cùng không chống cự lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đã trắng sẵn nay càng tái nhợt hơn đôi chút.
Đôi môi bình thường vẫn luôn đỏ mọng trông càng hồng hào hơn, thậm chí khiến người khác yêu thích.
Thỉnh thoảng