Lâm Hoàng Phong cười khẽ: "Hình như là như vậy thật…"
Đỗ Minh Nguyệt cười lên, sau đó an tâm dựa vào trên bả vai của anh tắm nắng.
Lâm Hoàng Phong quay đầu nhìn cô, cảm thấy cô ta giống như là một con mèo con, khiến anh thấy đáng yêu vô cùng.
Tại sao có thể có một người phụ nữ làm cho anh có cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ như vậy chứ? Mà thấy cô rồi, thì trong lòng lòng tràn đầy vui mừng.
Cho đến khi Yến Thanh Nhàn gọi hai người vào ăn cơm, lúc này hai người họ mới cùng nhau trở lại trong nhà.
Lâm Hoàng Phong ở nước Mỹ bên này, vẫn luôn hướng dẫn tập đoàn Lâm thị làm việc vận hành.
Mặc dù hình tượng bị tổn thất do chuyện của Giám đốc Vương nhưng rất nhanh đã cứu vớt lại được.
Bởi vì mọi người sẽ không quan tâm đến những chuyện này.
Cái bọn họ quan tâm chẳng qua là lợi ích của mình mà thôi.
Bởi vì chuyện của tập đoàn Viên thị, mọi người đối với tập đoàn Lâm thị cũng càng lúc càng nể sợ.
Dù sao chăng nữa, chẳng ai muốn có kết quả như tập đoàn Viên thị cả.
Hoàng Uyên cũng vì vậy mà trở thành người mẫu chính.
Bên nước Mỹ đối với tạo hình cổ trang dường như cũng rất tán thưởng.
Nhưng, quần áo và trang sức cổ trang cũng không phải dễ chế tạo, phải trải qua quá trình rất phức tạp.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao, khắp công ty đều là tiếng oán thán của nhân viên.
Nhà họ Lâm bên kia, thấy tập đoàn Lâm thị đột nhiên nổi danh như vậy, cũng không nhịn được mà muốn chia chác chút đỉnh trong này.
Nhà họ kinh doanh vải vóc.
Mà kinh doanh vải vóc, xem như làm ăn cũng tương đối phát đạt.
Cho nên nghe nói, tập đoàn Lâm thị chuẩn bị hợp tác với bên Mỹ, bèn lập tức tìm anh nói chuyện.
Lâm Hoàng Phong nghe nói người nhà họ Lâm bên kia muốn cùng anh nói chuyện hợp tác, cười lạnh một tiếng: "Đang rầu vì không tìm được cơ hội báo thù.
Bọn họ lại tự dâng mình đến trước cửa."
Tiêu Hồng Quang nghe lời anh nói, có chút mờ mịt khó hiểu.
Báo thù cái gì? Anh ta bỏ lỡ cái gì sao?
"Anh nói với người đó rằng có thể hợp tác.
Nếu như có thành ý thì tôi muốn vải của họ, giá vốn phải hạ xuống năm phần trăm!"
Tiêu Hồng Quang vừa nghe năm phần trăm, vậy không phải là sẽ không còn lợi nhuận nữa hay sao? Ai mà ngu như vậy chứ?
Sau khi nhà họ Lâm nghe được, cũng có chút hốt hoảng, không hiểu được Lâm Hoàng Phong là đang có ý gì!
"Năm phần trăm? Còn không bằng đi ăn cướp luôn đi.
Lâm Hoàng Phong này bị cái gì vậy chứ?" Dương Tuệ Hà mất hứng nói.
Lâm Đại Hải không nói gì, nhưng cũng suy tính chuyện này.
Lâm Hoàng Phong là một thương nhân.
Thương nhân chính là muốn đem lại lợi ích lớn nhất cho mình, nên vấn đề anh nói kia, ông ta cũng cảm thấy dễ hiểu.
Chẳng qua là, ông ta cũng phải cân nhắc đến lợi ích của mình.
"Đại Hải, ông nói gì đi.
Bất kể thế nào chúng ta cũng sẽ không đồng ý.
Ông nói có đúng hay không?"
Lâm Đại Hải thấy phiền phức: "Bà có thể ngừng đi một lát được hay không? Để tôi tự mình suy nghĩ một chút."
Dương Tuệ Hà nghe ông ta nói như vậy, mặt đầy vẻ không vui: "Hừ, ông tự xem mà làm đi.
Đến lúc có chuyện đừng có mà đi cầu xin nhà họ Dương chúng tôi!"
Lâm Đại Hải không thích nhất là cái dáng vẻ này của bà ta.
Giống như thể ông ta nợ nhà bà ta rất nhiều tiền vậy.
Lâm Ngọc Yên lúc này đi vào, mặt cau có, Dương Tuệ Hà thấy vậy, vội vàng an ủi: "Thế nào? Bảo bối của mẹ, ai bắt nạt con?"
Lâm Ngọc Yên tức giận nện vào ghế salon mấy cái: "Còn ai vào đây ngoài anh Thành An nữa chứ.
Anh ấy nói không chịu kết hôn với con.
Cách mẹ bày cho con chẳng có tác dụng gì!"
Lâm Đại Hải sau khi nghe được thế, bèn nhíu mày một cái, hỏi: "Cách? Cách gì?"
Dương Tuệ Hà liền vội vàng che miệng của Lâm Ngọc Yên, cười nói: "Không có gì.
Không có gì.
Ông ngồi đó đi, tôi với Ngọc Yên lên trên trước."
Nói xong, liền kéo Lâm Ngọc Yên đi lên lầu.
Lâm Ngọc Yên bị che miệng có chút khó chịu, vội vàng gỡ tay bà ta ra: "Mẹ sao vậy?"
Dương Tuệ Hà nhìn xuống phía dưới một chút, thấy Lâm Đại Hải không có nghi ngờ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cái con bé ngốc này.
Sao lại nhắc đến chuyện đó trước mặt ba con chứ? Có phải con điên rồi hay không?"
Lâm Ngọc Yên có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao không thể nói ra?"
Dương