Thúy Hân nghe xong cũng thấy hơi xót xa cho Dư Hồng Thu.
Nhìn cô gái này thường ngày vô tư, nhưng thật ra cô ấy là người dễ bị tổn thương nhất.
"Cô gái ngốc thế này, không bị đùa giỡn mới là lạ."
Mặc dù đó là một giọng điệu trách móc, nhưng vẫn có thể nghe thấy Thúy Hân đang rất lo lắng cho Dư Hồng Thu.
Đỗ Minh Nguyệt biết tính khí của Thúy Hân, mặc dù cô ấy hơi độc miệng nhưng cô ấy vẫn quan tâm đến người khác.
"Mọi người đừng nói cô ấy nữa.
Có lẽ mấy ngày này cô ấy cũng rất đau khổ, nhưng lại không thể nói chuyện với chúng ta." Chị Trần đứng dậy và nói.
Sau khi Thúy Hân nghe xong, mặc dù không muốn nói về Dư Hồng Thu nữa, nhưng cô nhịn không được liền bẹo má Dư Hồng Thu.
"Thật ngu ngốc."
Đúng lúc này, Trình Tuấn Dương đột nhiên đi tới, “Đỗ Minh Nguyệt, ra ngoài xem một chút, bên ngoài đã xảy ra chuyện."
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, sau đó lo lắng bước ra ngoài, “Có chuyện gì vậy?"
“Hình như là bác gái bị người ta chọc phá.” Trình Tuấn Dương nói.
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy Yến Thanh Nhàn có chuyện liền lập tức chạy ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy một nhóm người đang tụ tập đông đủ.
Cô bước vào, đúng lúc nhìn thấy ông Lộ, Yến Thanh Nhàn và Quỳnh Dao.
Đỗ Minh Nguyệt bước đến bên cạnh Yến Thanh Nhàn, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Yến Thanh Nhàn nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: “Ông Lộ muốn nói chuyện với mẹ, mẹ cũng đã từ chối.
Sau đó con gái liền đến mắng mẹ, đúng là không biết tốt xấu."
Khi Đỗ Minh Nguyệt nghe mẹ cô nói điều này, cô không thể không nhìn ông Lộ.
Ông Lộ bị cô liếc nhìn, lập tức xấu hổ cúi đầu, trong mắt có chút áy náy, “Xin lỗi cháu, chú đã yêu cầu con gái xin lỗi rồi."
Đỗ Minh Nguyệt kéo Yến Thanh Nhàn ra phía sau lưng, “Chú Lộ, cháu đã nói rất rõ ràng rồi, chú không cần đến quấy rầy mẹ cháu nữa.
Cháu cũng không nghĩ chú có thể chăm sóc mẹ cháu đâu.
Nên chuyện này nên dừng ở đây đi.”
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt nói xong, Quỳnh Dao đang đứng cạnh liền lập tức chế nhạo.
"Ha ha, nghe thật cao thượng làm sao, không phải chỉ vì ham tiền sao? Chẳng lẽ cô không biết ba tôi chính là chủ tịch tập đoàn Lộ thị sao?" Vẻ mặt Quỳnh Dao đầy khinh thường.
Đỗ Minh Nguyệt đã quá tức giận vì lời nói của cô ta, cô đang định đánh trả lại thì vai của cô đã bị giữ lại.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong.
"Chủ tịch tập đoàn Lộ thị thì sao? Vợ của tôi vẫn không quan tâm đến những chuyện này." Lâm Hoàng Phong mỉm cười nhìn Quỳnh Dao, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút áp lực trong đó.
Quỳnh Dao choáng váng khi nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của anh.
Ông Lộ nhìn thấy đó là Lâm Hoàng Phong, vẻ mặt của ông ta không ổn lắm.
“Ngài Lâm, ý anh là, Minh Nguyệt là vợ anh?” Ông ta hơi ngạc nhiên.
Lâm Hoàng Phong liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Xem ra vợ anh vẫn chưa giới thiệu đầy đủ rồi.
Đỗ Minh Nguyệt bật cười, có vẻ hơi xấu hổ.
Cô không có thời gian để giới thiệu chuyện này, cảm thấy rằng không cần thiết phải nói với ông Lộ nhiều như vậy.
“Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi, đây là mẹ vợ tôi.
Ông Lộ, ông đi xem mắt sao?” Lâm Hoàng Phong cười hỏi.
Ông Lộ gật đầu, trên trán chảy ra một vệt mồ hôi lạnh, “Đúng vậy, tôi không ngờ cô Nhàn đây lại là mẹ vợ của anh.
Thực xin lỗi."
Nhìn thấy ba mình có chút sợ hãi người này, Quỳnh Dao không khỏi có chút bất mãn.
"Rõ ràng bà già đó cô đơn đến không thể chịu đựng được nên mới đi tìm đàn ông.
Vậy mà giờ lại đổ lỗi cho ba tôi.
Chẳng trách, không ai thèm nên mới suốt ngày giả nhân giả nghĩa."
Nghe cô ta nói, sự kiên nhẫn của Đỗ Minh Nguyệt lúc này đã đạt đến cực hạn.
Lâm Hoàng Phong dường như biết cô sẽ làm gì, anh buông bàn tay đang nắm lấy cô ra.
Đỗ Minh Nguyệt bước tới, giơ tay và tát cho Quỳnh Dao một cái thật đau.
"Tốt nhất cô nên biết cách ăn nói sạch sẽ một chút.
Mẹ tôi là người như thế nào cũng không đến lượt cô nói ra nói