Tuy rằng Lâm Đại Hải không biết Lâm Hoàng Phong đang tính toán chuyện gì nhưng ông ta biết, đối phương đang giúp mình! Ông khó hiểu nhìn người trước mặt.
“Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?”
“Hợp tác đôi bên cùng có lợi, ông nói thử xem?”
Lâm Hoàng Phong nhếch môi.
Lâm Đại Hải biết, người làm kinh doanh, luôn bàn đến lợi ích.
Nếu Lâm Hoàng Phong không thể đoạt được thứ bản thân muốn thì đương nhiên ông cũng không thể nào lấy từ phía đối phương bất kì lợi ích nào.
Vậy thì lần hợp tác này, làm sao có thể tiếp tục.
Do dự hồi lâu, cuối cùng ông vẫn hạ quyết tâm.
“Tôi đáp ứng cậu.”
“Chủ tịch Lâm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
Lâm Hoàng Phong vô cùng hài lòng.
Dứt lời, anh đứng lên, cong môi mỉm cười.
Xem ra con cừu non cuối cùng đã ngoan ngoãn đi vào bẫy rồi.
Lâm Hoàng Phong thời điểm quay trở lại phòng bệnh liền đụng mặt Chu Thành An.
Đôi mắt đen nhánh khẽ híp, cau mày.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
So với dáng vẻ ghét bỏ của Lâm Hoàng Phong, thái độ Chu Thành An tốt hơn rất nhiều.
“Nghe nói Minh Nguyệt bị thương, tôi muốn tới thăm một chút.”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thái độ Lâm Hoàng Phong như vậy rất không nên, khẽ nắm lấy ống tay áo của anh, đôi mắt tựa hồ ánh lên vẻ trách cứ.
Lâm Hoàng Phong sau khi nhìn cô, khó chịu quay đầu nhưng đã không còn nói ra lời khó nghe nào nữa.
Chu Thành An trông thấy bộ dạng thân mật giữa hai người, nét mặt thoáng chút cô đơn nhưng rất nhanh lại trở về với vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Tôi chuẩn bị đi ngay bây giờ.
Minh Nguyệt nhờ anh chăm sóc!”
“Chủ tịch Chu yên tâm, Minh Nguyệt là vợ tôi, tôi đương nhiên sẽ hết lòng hết dạ chăm sóc cho cô ấy!”
Lâm Hoàng Phong mím môi, vòng tay ôm Đỗ Minh Nguyệt vào lòng, cố tình công khai đánh dấu chủ quyền.
Chu Thành An thấy vậy chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy thì tốt, tôi đi đây.”
Đỗ Minh Nguyệt thấy đối phương rời đi, muốn đứng lên tiễn liền bị Lâm Hoàng Phong nắm tay kéo lại.
“Em đi theo làm gì?”
Đỗ Minh Nguyệt ngước mắt nhìn Chu Thành An, bóng lưng anh đã sớm khuất dạng.
Cô trừng mắt nhìn Lâm Hoàng Phong, sau đó lại lấy giấy bút ra viết.
“Anh phải dùng thái độ đàng hoàng đôi xử với Chu Thành An chứ.
Anh ấy là bạn tốt nhất của em mà!”
Lâm Hoàng Phong biết đối với cô, Chu Thành An chỉ đơn thuần là bạn bè, trong lòng mang theo cảm tình biết ơn nhiều hơn cả.
Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn đố kị đến phát điên, hận trong lúc mình không chú ý, đã chừa chỗ trống để người đàn ông kia lọt vào.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Chu Thành An dường như đối với Minh Nguyệt vẫn còn nhiều thứ chưa dứt khoát rõ ràng.
Nếu không phải cô ngăn anh lại, anh rất muốn ngay lập tức đuổi người đi ngay!
Tuy nhiên đứng trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, những lời này Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không dám nói ra.
Dẫu sao Đỗ Minh Nguyệt vẫn là người chịu ơn từ Chu Thành An, nếu như anh xem nhẹ cảm giác trong lòng cô, cô nhất định sẽ cảm thấy khó xử.
Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt lộ ra vẻ dịu dàng lấy lòng.
“Anh biết rồi.
Sẽ không có lần sau nữa đâu!”
Mỗi lần nhìn vào gương mặt này của đối phương, Đỗ Minh Nguyệt đều không có sức kháng cự.
Cô che miệng, khẽ nở nụ cười, ngay cả chút tức giận ban nãy cũng theo đó mà tiêu tán.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cô cười rộ lên, trong lòng càng thêm hạnh phúc.
Anh ôm lấy cô, thấp giọng khẽ nói.
“Em cười là tốt rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt ngeh vậy, khẽ khàng thụt cùi chỏ vào lồng ngực đối phương.
Chu Thành An trở về căn hộ của mình, thời điểm dừng xe liền phát hiện có người lén lút theo dõi anh.
Gương mặt chẳng chút biến sắc, đem cửa xe khóa cẩn thận, dáng vẻ dường như muốn vào nhà ngay.
Tên lạ mặt kia nhìn thấy Chu Thành An đi vào, chuẩn bị gọi điện cho Ngọc Yên báo cáo tình huống thì không biết từ lúc nào, anh đã xuất hiện ngay sau lưng đối phương.
Chu Thành An trực tiếp giật lấy điện thoại, mà số điện thoại trong danh bạ vẫn chưa được nhấn gọi đi.
“Anh do ai sai khiến, lại muốn theo dõi tôi?”
“Tôi sai rồi tôi sai rồi, có chuyện gì từ từ nói.”
Tên lạ mặt thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng xin tha.
Chu Thành An vẫn ghìm chặt đối phương, hỏi lại lần nữa.
“Tại sao theo dõi tôi.
Anh không nói, tôi sẽ trực tiếp đưa anh đến đồn cảnh sát.”
“Tôi không có theo dõi cậu, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Tên lạ mặt nuốt ngụm nước bọt, tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng lại không dám khai ra tên Lâm Ngọc Yên.
Chu Thành An nghe vậy, càng không tin.
Bởi vì