Y tá thoáng sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn vào trong.
Phòng bệnh này đa phần các bác sĩ y tá đều quen thuộc bởi vì trong lúc nói chuyện phiếm thi thoảng vẫn sẽ nhắc đến bọn họ.
Trai xinh gái đẹp, hơn nữa còn có một đứa nhỏ đáng yêu, mọi người đều ngưỡng mộ không thôi.
Đối với Đỗ Minh Nguyệt, y ta vẫn nhớ khá rõ, liền chỉ tay xuống phía dưới lầu.
“Ban nãy tôi thấy cô ấy ở dưới đó.”
“Biết rồi, không còn việc của cô nữa.”
Lâm Ngọc Yên sau khi nghe xong liền phất tay rời đi, ngay cả câu cảm ơn cũng không có khiến y tá cảm thấy tính tình người này quá mức kiêu ngạo, chẳng tốt đẹp gì.
Biết Đỗ Minh Nguyệt đang đi dạo bên dưới, cô ta lập tức rảo bước thật nhanh.
Bấy giờ Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế, muốn thả lỏng tinh thần một chút nhưng thời điểm nhìn thấy Lâm Ngọc Yên, cô vảm giác mình đá trúng phải cục phiền toái rồi.
Không muốn phí lời với đối phương, muốn nhanh chóng rời đi nhưng ai biết ánh mắt Lâm Ngọc Yên lại tinh tường tới vậy, trực tiếp nhìn cô quát to.
“Đỗ Minh Nguyệt, cái đồ hồ ly tinh này, cô đứng lại cho tôi!”
Mọi người nghe được tiếng mắng chửi rõ ràng, tất cả đều tò mò quay đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Cô biết hôm nay mình hoàn toàn chạy không thoát nổi, dựa theo tính tình đối phương, nếu biết mình muốn trốn đi, chỉ e cô ta sẽ ở phòng bệnh quậy phá, trấn thủ ngày đêm.
Hơn nữa ở đây dù sao vẫn là bệnh viễn, tốt nhất nên chú ý một chút.
Thấy trốn không thoát, Đỗ Minh Nguyệt chỉ đành thả lỏng bước, thoải mái nhìn về phía Lâm Ngọc Yên.
“Ơ, không phải cô Lâm đây sao? Cô đến thăm tôi sao lại không mang theo chút quà vặt gì cả vậy!”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây để xem cô chết chưa đấy.
Vậy mà vẫn còn chưa chết.”
Lâm Ngọc Yên hung hăng nhìn đối phương, hai tay ngạo nghễ khoanh trước ngực.
Cách cô ta nói chuyện khiến mọi người đều bất giác nhíu mày.
Đỗ Minh Nguyệt cười híp mắt, vui vẻ trả lời.
“Thật sao? Thế thì đành chịu rồi, tôi không chỉ không chết, tôi còn muốn sống lâu tới trăm tuổi cơ.
Có điều người miệng không tích đức, chẳng biết thọ được hay không!”
“Cô…Đỗ Minh Nguyệt, cô đúng là đồ không biết xấu hổ! Đã kết hôn rồi còn muốn quyến rũ anh Thành An, cô làm hồ ly tinh, làm tới mê mẩn rồi hả!”
Lâm Ngọc Yên tức giận đến run người, biết mình không thể cãi lại, liền dùng cách khác.
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên biết đối phương xuất hiện ở đây chắc chắn có dính líu đến Chu Thành An.
Chỉ tiếc, Lâm Ngọc Yên quá mức ngốc nghếch.
Chu Thành An đã thể hiện rõ bản thân không thích cô ta, cô ta càng làm như vậy, thứ duy nhất nhận được chỉ có thể là sự chán ghét mà thôi.
Đúng là xã hội bây giờ, thông minh chẳng có mấy người.
“Lâm Ngọc Yên, tôi muốn hỏi cô, cô còn biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào sao? Đến chuyện bỏ thuốc Thành An cô còn làm ra được, vậy mà dám đứng ở đây khua môi múa mép giảng đạo lý với tôi sao?”
Lâm Ngọc Yên nghe Đỗ Minh Nguyệt nói vậy liền trợn tròn mắt.
“Ngay cả chuyện này mà anh Thành An cũng nói cho cô biết?”
“Đúng vậy.
Anh ấy còn nói vô cùng chán ghét cô.
Nếu tôi là cô, tôi đã sớm cách xa đối phương tám trăm mét rồi.
Tuyệt đối không giống như cô, mặt dày quấn lấy người ta, đuổi cũng không chịu đi!”
Lâm Ngọc Yên bị Đỗ Minh Nguyệt trực tiếp nói như vậy, sắc mặt xanh mét, càng nghĩ càng cảm thấy nhục nhã, phẫn uất không cam lòng.
Nếu đã nói không lại, ci bằng trực tiếp động thủ đánh người.
May mắn, Đỗ Minh Nguyệt sớm đã nhìn tahasu tâm tư cô, dễ dàng né tránh, lạnh lùng nhếch môi.
“Lâm Ngọc Yên, cô nghĩ đến chuyện đánh tôi, có phải là quá ngu xuẩn rồi hay không.”
Nhìn dáng vẻ đối phương, Lâm Ngọc Yên hận đến nghiến răng nghiến lợi, ở thời điểm Đỗ Minh Nguyệt nghĩ rằng đối phương sẽ không dám tiếp tục ra tay thì một người phụ nữ khác đột nhiên xuất hiện, chính là Dung Khiết.
Dung Khiến tới đây thăm bạn, trùng hợp đây là con đường để ra ngoài cổng, vậy cho nên đôi bên mới vô tình đụng mặt.
Đương nhiên, Dung Khiết đứng xem hồi lâu liền biết Đỗ Minh Nguyệt và người phụ nữ trước mặt đang xảy ra bất hòa.
Cô trào phúng nở nụ cười, Đỗ Minh Nguyệt quả nhiên không phải loại người tốt đẹp mà, nghe người kia nói Đỗ Minh Nguyệt cướp bạn trai cô ta.
Đúng