Chu Thành An lắc đầu một cái, bày tỏ mình căn bản không chịu nổi cảm tình như vậy.
Lâm Ngọc Yên về đến nhà, mặt đầy vẻ không vui, thậm chí còn đem đồ trong nhà đập nát bấy.
Dương Tuệ Hà trở lại, nhìn thấy tình trạng trong nhà, vội vàng “ôi trời” một tiếng.
"Con gái bảo bối của mẹ, đây là sao thế? Còn có quần áo con làm sao ướt thế này? Hôm nay không phải là cùng Thành An đi ra ngoài chơi hay sao?"
Buổi sáng còn thấy cô ta hết sức phấn khởi, tại sao trở về thì biến thành bộ dạng này rồi?
Lâm Ngọc Yên kêu thét một tiếng, nhào vào trên ghế salon mà khóc.
Dương Tuệ Hà bị hù cho giật mình, nhưng mà đứa con gái này hỏi cái gì cũng không nói.
Chẳng lẽ là bị Chu Thành An bắt nạt rồ?
"Con gái, con đừng khóc mà.
Có phải thằng nhóc Chu Thành An kia bắt nạt con hay không? Bây giờ mẹ sẽ ngay lập tức đi nói với ông nội nó."
Lâm Ngọc Yên không nói lời nào, vẫn cứ khóc, lúc này cũng làm cho Dương Tuệ Hà lo lắng.
Ngay lúc Dương Tuệ Hà chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Thành An, Lâm Ngọc Yên đột nhiên cất lời.
"Không phải lỗi của anh Thành An, đều là do người phụ nữ kia, đều là Đỗ Minh Nguyệt giật dây, anh Thành An mới có thể đối xử với con như thế!"
Dương Tuệ Hà nghe được cô ta nói như vậy, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, xem ra lại có liên quan đến Đỗ Minh Nguyệt đó rồi.
Bà ta đang chuẩn bị an ủi cô ta thì cô ta đột nhiên đứng lên, đi lên lầu.
Dương Tuệ Hà nhìn thấy cô ta như thế, liền vội vàng hỏi: "Con đi đâu thế?"
Lâm Ngọc Yên không nói gì, đóng cửa lại.
Cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, trong ánh mắt đều là vẻ dữ tợn.
Người phụ nữ kia, cô ta nhất định phải khiến cô trả một cái giá thật đắt!
Dung Khiết đang quan tâm đến vụ án, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Ngọc Yên.
"Chuyện cô nói, lúc nào mới làm xong? Tôi muốn con ả đê tiện Đỗ Minh Nguyệt đó phải chết!"
Dung Khiết bị lời nói này của cô ta làm cho sợ hết hồn.
Có điều cũng đại khái có thể đoán được, cô ta lại bị Đỗ Minh Nguyệt cho ăn trái đắng rồi.
Có điều, Lâm Ngọc Yên chịu đến tìm cô ta, nói rõ là muốn cùng cô ta hợp tác.
Nếu Lâm Ngọc Yên muốn hợp tác, vậy Dung Khiết cô ta tất nhiên sẽ không ngăn cản!
"Được thôi, chờ một câu nói này của cô thôi.
Tôi lập tức đi làm ngay!"
"Được, vậy tôi chờ tin tức tốt của cô!"
Cúp điện thoại, Dung Khiết lập tức nghĩ cách điều chế thuốc.
Dẫu sao cái thứ đó cũng không phải là tiện tay là có thể có được.
Thật ra thì, coi như Lâm Ngọc Yên không tính làm như vậy, Dung Khiết cũng muốn làm chuyện này.
Bởi vì cô ta biết, chuyện giết người cô ta lừa gạt không được bao lâu nữa.
Nếu như bị cảnh sát bắt được, cô ta sẽ không có ngày trở mình.
Mà nếu như, cô ta trở thành bà chủ nhà họ Lâm.
Lâm Hoàng Phong sẽ tuyệt đối không thể không đoái hoài đến.
Nhưng, muốn trở thành bà chủ nhà họ Lâm, thì Đỗ Minh Nguyệt chính là chướng ngại lớn nhất, cho nên cô ta cũng nhất định phải diệt trừ người phụ nữ này.
Bởi vì chuyện của Lâm Ngọc Yên, khiến cho Chu Thành An cảm thấy rất áy náy, cho nên vẫn muốn đưa cô về nhà.
Hoắc Minh Vân bởi vì lo lắng cho Hứa Minh Lâm, cho nên đã đi về trước, lúc rời đi, ánh mắt còn không ngừng quanh quẩn ở giữa hai người bọn họ.
Cuối cùng cũng bị Đỗ Minh Nguyệt đuổi đi.
Nói không chừng trong đầu cô ấy bây giờ lại đang nghĩ cái chuyện ly kỳ cổ quái gì nữa rồi không biết chừng.
Đỗ Minh Nguyệt ngược lại thì không có vấn đề gì.
Dù sao cô cũng đã ăn miếng trả miếng, bây giờ Lâm Ngọc Yên, nói không chừng so với cô còn thảm hại hơn!
"Thật xin lỗi Nguyệt, anh thật sự không ngờ rằng cô ta sẽ làm như vậy.
Quả nhiên anh vẫn quá khinh thường cô ta!" Chu Thành An mặt đầy vẻ áy náy nói.
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái, trả lời: "Không sao, mới vừa nãy em cũng đổ ụp nguyên một bình nước còn gì.
Nói thế, ngược lại thì em thấy em không hề bị thua thiệt!"
Chu Thành An nhìn cái bộ dáng này của Đỗ Minh Nguyệt.
Anh ấy biết, thật ra thì cô là sợ anh ấy khó chịu, cho nên mới nói như vậy.
"Mặc dù là như vậy, nhưng nếu như không có anh, em cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị tạt nước ở trước mặt mọi người!"
Đỗ