Hoắc Minh Vân biết bọn họ muốn ăn cơm cùng nhau, mình cũng sẽ không làm kỳ đà cản mũi.
"Các người đi ăn cơm đi, vừa vặn Minh Lâm cũng sắp tan sở, tớ đi tìm anh ấy."
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cũng ngượng ngùng, dù sao cũng là cùng đi ra ngoài, bây giờ lại bỏ cô ấy một mình.
"Hay là nói Hoàng Phong đưa cậu đi qua đó đi, một mình cậu tớ cũng không yên tâm lắm."
Hoắc Minh Vân sau khi nghe, khoát tay một cái: "Không cần, tôi không quấy rầy thế giới riêng của hai người."
Nói xong, còn cố ý nháy mắt, giống như là lưu manh vậy.
Đỗ Minh Nguyệt bị cô ấy làm cho tức cười, đưa tay đẩy cô ấy một cái, nói: "Cậu học được cái này ở đâu đấy? Không đứng đắn chút nào."
Hoắc Minh Vân le lưỡi một cái, sau đó bắt một chiếc taxi, cười hì hì trốn.
Đến lúc Lâm Hoàng Phong tới, thấy Đỗ Minh Nguyệt một người ở đó.
Đỗ Minh Nguyệt lên xe, đeo đai an toàn xong.
"Hoắc Minh Vân đâu? Cô ấy không phải là cùng đi với em à?"
"Hoắc Minh Vân nói cô ấy cùng Minh Lâm đi ăn cơm cùng nhau, cũng không chờ em!" Lâm Hoàng Phong gật đầu một cái, sau đó liền lái xe rời đi.
Vừa vặn đến nhà hàng, Lâm Hoàng Phong dẫn cô đến nhà hàng mà anh nói ngon kia.
Nhìn qua trước cửa vào đã cảm thấy rất đắt.
Quả nhiên người có tiền ăn cái gì đều rất chú trọng a!
Sau khi vào trong, Lâm Hoàng Phong rất nhuần nhuyễn chọn đồ ăn cho cô.
Đỗ Minh Nguyệt trêu nói: "Xem ra anh thường xuyên đến nhỉ?"
"Cũng không phải, Hoàng Thành Trung giới thiệu cho anh, nếu ăn không ngon em nói cho anh, anh sẽ đánh cậu ta một trận!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Hoàng Thành Trung xa cuối chân trời đột nhiên nhảy mũi một cái, thân thể cũng giá rét, anh ta sờ cánh tay một cái, chẳng lẽ có người mắng anh sau lưng?
Thịt bò bít tết rất nhanh thì lên, động tác của Lâm Hoàng Phong ưu nhã, nhìn cảnh đẹp ý vui vô cùng, Đỗ Minh Nguyệt len lén nhìn mấy bận.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, ngón tay thuôn dài của anh duỗi ra, sau đó đặt đĩa thịt bò trước mặt cô.
Anh đưa đĩa thịt vừa mới cắt xong cho cô.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thịt bò bít tết được cắt vuông vắn trước mặt, trong đầu chỉ có một ý tưởng.
Chứng ám ảnh cưỡng chế đáng sợ.
"Ăn đi, anh cắt cho em rồi đó!"
Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng gật đầu một cái: "Được!"
Có điều thịt bò bít tết kia, mùi vị thật sự rất ngon, cho nên mới nói, đắt xắt ra miếng, tiền nào của nấy.
"Ôi, thịt bò ngon thật!" Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy hạnh phúc!
Nhìn cô như thế, Lâm Hoàng Phong cũng không khỏi cười lên, Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh một cái, hỏi: "Anh cười cái gì? Chẳng lẽ ăn không ngon sao?"
Lâm Hoàng Phong gật đầu một cái: "Ăn ngon, chẳng qua là cảm thấy em như thế này, thật giống như một con hamster?"
"Anh đang khen em đáng yêu đó à?"
"Chợt phát hiện, càng ngày em càng không biết xấu hổ." Lâm Hoàng Phong bỏ một miếng thịt bò vào miệng nhai.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh như vậy, nổi ý muốn đánh người, cái gì gọi là không biết xấu hổ chứ? Thật là…
Lúc ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt đem chuyện xảy ra hôm nay kể anh nghe.
Nói bà cụ đó càng lúc càng cảm giác là một nhân vật lớn.
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: "Vậy có khi là bà cụ Tề.
Bà cụ Tề cùng ông cụ Tề có thể nói là hình mẫu vợ chồng điển hình.
Hai người kết hôn sắp được năm mươi năm rồi, vẫn rất ân ái.
Có điều, bọn họ rất ít can thiệp chuyện của công ty, cho nên hẳn rất ít người biết bọn họ!"
"Bà cụ Tề? Trước em có nghe nói qua."
"Tề Minh biết không? Anh ta là Tổng giám đốc của Sunny.
Phải nói, là thương hiệu nổi tiếng của tập đoàn Tề thị."
Đỗ Minh Nguyệt cắn nĩa, không nghĩ tới còn có chuyện phức tạp như vậy.
Có điều, Tề Minh đó chắc chắn là cháu của bà cụ Tề, nếu không cũng không khả năng nói là đi tìm anh ta.
Ngay lúc Đỗ Minh Nguyệt trầm tư suy nghĩ, điện thoại của Lâm Hoàng Phong vang lên, anh nhìn một cái, đặt dao xuống