Hoắc Minh Vân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, lấy tay huých huých cánh tay cô: "Được đấy Nguyệt.
Cậu có thấy Tổng Giám đốc Minh bị cậu mê hoặc rồi không?"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe được, liền liếc cô ấy một cái: "Cậu điên rồi à? Bây giờ tớ là phụ nữ đã có chồng.
Tớ phải nói rõ chuyện này với họ!"
"Cũng quả thật phải nói cho họ biết, nếu như có tình cảm với cậu, không biết Lâm Hoàng Phong sẽ làm gì cậu nữa!"
Vừa nghĩ tới hình ảnh Lâm Hoàng Phong nổi giận, Hoắc Minh Vân liền không nhịn được rùng mình một cái, đến lúc đó cô ấy e cũng sẽ gặp họa theo!
Nhớ tới Lâm Hoàng Phong, đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt liền trở nên ôn nhu, sau đó trách Hoắc Minh Vân.
"Cái tình thế này là do ai làm? Tớ đã nói là không nên tới rồi.
Không phải là cậu muốn đồng ý hay sao? Nếu như Hoàng Phong trách tội xuống, tớ sẽ đẩy cậu ra chịu tội!"
"Đừng nha!" Hoắc Minh Vân bị sợ kéo lại cánh tay cô: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi mà.
Cậu ngàn vạn lần đừng nói với Lâm Hoàng Phong, nếu anh ta mà biết thì chắc sẽ giết tớ luôn mất!"
Thấy cô ấy sợ như vậy, Đỗ Minh Nguyệt gõ trán cô một cái, bật cười nói: "Bây giờ biết sợ rồi?"
Hoắc Minh Vân biết điều im miệng, buồn bã gật đầu một cái.
Ngay tại lúc này, một chiếc xe được lái qua, người lái xe cũng không phải là Tề Minh, mà là một người đàn ông tương đối lớn tuổi.
Ông ta nhìn hai cô một cái, sau đó nói: "Thưa hai cô, cậu chủ nhà tôi có chút việc phải xử lý, e rằng không có cách nào đưa các cô về.
Có điều anh ấy có dặn dò tôi nói đưa hai cô về nhà an toàn!"
Xem ra lại phải chờ lần sau mới giải thích được.
Hoặc là, sau lần này, thì cố hết sức tránh bọn họ đi!
Người tài xế kia đưa bọn họ đưa đến trung tâm thành phố, nhưng vẫn không rời đi.
Người nọ nói cậu chủ của ông ta đã dặn, muốn tận mắt nhìn các cô ấy an toàn lên taxi mới được về.
Hoắc Minh Vân về đến nhà trước, vẫy vẫy tay với cô: "Tớ đến nhà rồi, cậu về nhà cẩn thận!"
"Ừ, cậu mau về đi!"
Trở lại biệt thự, cách đó không xa liền thấy một thân ảnh cao lớn, đến gần một chút, lúc này mới thấy rõ diện mạo của người kia.
Là Lâm Hoàng Phong, trời lạnh như thế này, thật ra thì cô cũng sớm đã lạnh run run rồi.
Chỉ là bởi vì không muốn phiền đến người khác, cho nên mới không biểu lộ ra!
"Hoàng Phong, tại sao anh lại ở chỗ này?" Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng hỏi.
Lâm Hoàng Phong nghe được thanh âm, quay đầu nhìn về phía cô, lúc thấy cô lại ngẩn người ra.
Cô trang điểm tinh xảo, dưới đèn đường, còn có thể thấy lông măng nhỏ bé trên mặt cô.
Mà ánh mắt cô, giống như là đong đầy ánh sao, rất chói mắt!
"Điện thoại của em không gọi được.
Chắc là hết pin.
Có hơi lo cho em nên chờ em ở ngoài!"
Ánh mắt của anh nhìn xuống, rơi vào trên quần áo của cô.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể cũng đã động.
Anh cởi áo khoác trên người xuống sau đó mặc lên cho cô!
"Trời lạnh như thế này, còn mặc ngắn như vậy, thật sự là lo mạng mình quá dài đúng không?"
Nghe anh càm ràm liên tục, Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy rất ấm áp, cô đưa tay ôm cổ của anh, cười hì hì nhìn anh!
Lâm Hoàng Phong nhìn cô như thế, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng người phụ nữ này chẳng làm gì khác nữa, cứ nhìn anh như vậy.
Anh cảm thấy sắp không cầm được!
"Em làm gì thế? Mau xuống đi.
Đừng tưởng như này thì anh không truy cứu em nữa.
Hôm nay đi đâu?" Lâm Hoàng Phong cố ý xụ mặt, tay nhưng rất lịch sự đỡ cô!
Đỗ Minh Nguyệt cọ một cái ở trong ngực của anh, giống như là đang làm nũng vậy: "Hoàng Phong, chân em đau quá.
Anh cõng em về nhà có được hay không?"
Lâm Hoàng Phong sao mà từ chối được cái bộ dạng này của cô? Mặc dù mặt đầy vẻ không biết làm sao, nhưng thân thể vẫn là rất