Bà cụ Tề thấy cô ta đi vào, sắc mặt liền chuyển sang một bên, thật giống như cô ta là cái gì đồ bẩn thỉu gì vậy.
Kim Ngọc Hân đặt trà xuống cũng không nán lại bên trong.
Sau khi rời đi, cô ta hình như mới vừa nghe được hai chữ “coi mắt”.
Chẳng lẽ bà già kia muốn cho Tổng Giám đốc Minh đi coi mắt?
Cái này không thể được, Tổng Giám đốc Minh là của cô ta, những ả đàn bà diêm dúa đê tiện khác dựa vào cái gì mà cướp của cô ta?
Xem ra, đến lúc đó phải đi giáo huấn những ả đàn bà đó mới được.
Nhà họ Lâm gia sắp phải đối mặt với việc phá sản, Lâm Đại Hải mỗi ngày đều bị Dương Tuệ Hà lải nhải, nói nhiều nhất, chính là nói nhà họ Nhà họ Dương giúp đỡ ông ta thế nào.
Tranh cãi đến mức Lâm Đại Hải nhức đầu.
Dĩ nhiên, Lâm Đại Hải không hề muốn bị phá sản nhanh như vậy.
Ông ta quyết định đi tìm Lâm Hoàng Phong nói chuyện thảo luận một chút.
Lâm Hoàng Phong vẫn tránh không gặp ông ta.
Kết cục đã trở thành số đã định, coi như tìm có thể gặp được anh, anh chắc sẽ không muốn giúp.
Lâm Ngọc Yên biết tình huống công ty nhà mình, cô ta đã sớm quen sống trong nhung lụa, sống cuộc sống đại tiểu thư.
Bây giờ công ty đối mặt với việc phá sản, cô ta bất kể như thế nào cũng không tiếp thụ nổi.
Lâm Hoàng Phong không nghĩ tới Lâm Ngọc Yên sẽ tự mình tìm tới cửa.
Không biết cô ta biết hành tung của anh từ đâu mà ở dưới hầm xe ngăn cản đường đi của anh.
"Cô Ngữ Yên, tôi không tìm cô, cô lại đi tìm tôi." Lâm Hoàng Phong không đếm xỉa tới nói, nhưng trong đáy mắt lại cất giấu một tia sát khí.
Lâm Ngọc Yên không tiến lên, đứng cách anh một thước xa, đối với người đàn ông này cô ta rất sợ hãi.
"Chuyện của nhà tôi có phải do anh làm hay không?"
"Là tôi thì như thế nào, chẳng lẽ không người nào nói cho cô, đã làm chuyện sai, thì sẽ phải bị trừng phạt à?"
Lâm Ngọc Yên mím môi, con ngươi đang không ngừng chuyển.
Anh nói như vậy, có khi nào là chuyện ban đầu cô ta đẩy Đỗ Minh Nguyệt xuống hồ?
Trầm mặc thật lâu, Lâm Ngọc Yên mới ngẩng đầu lên nói: "Đó cũng là cô ta đáng đời.
Cô ta rõ ràng đã kết hôn với anh rồi, vẫn còn dây dưa không rõ với anh Thành An.
Tôi đây là đang giúp anh, người phụ nữ lăng nhăng như vậy… A."
Lâm Ngọc Yên còn chưa nói hết, Lâm Hoàng Phong đã không biết đi đến bên cạnh cô ta từ khi nào, nắm được cổ cô ta.
"Lâm Ngọc Yên, nhẫn nại của tôi là có giới hạn, cô thử nói xấu cô ấy một lần nữa xem?"
Giọng nói của Lâm Hoàng Phong giống như là mũi giáo băng vậy, khiến cho người khác không nhịn được mà run rẩy.
Lâm Ngọc Yên nấc nghẹn chụp tay anh.
Cô ta tin, người đàn ông này nhất định sẽ bóp chết cô ta, đơn giản giống như là bóp chết một con kiến vậy.
Trên mặt cô ta đều là thần sắc khẩn trương, hô hấp ở trong không khí nặng nề vô cùng, nhưng không dám nói thêm câu nào.
Sau đó Lâm Hoàng Phong rất nhanh liền thả cô ta ra, lấy khăn tay ở trước ngực ra lau lau tay giống như là dính phải cái gì bẩn thỉu vậy.
"Lâm Ngọc Yên, cô cứ dùng cả đời, tới chuộc tội đi."
Lâm Hoàng Phong nói xong câu này, không có bất kỳ lưu luyến xoay người rời đi.
Anh ném khăn lau trong tay vào thùng rác, cả người toàn là sát khí.
Lâm Ngọc Yên mãi lúc lâu sau mới hớp từng ngụm không khí, cô ta ho khan, sau đó sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.
Có lẽ chuyện của Dung Khiết, cũng là anh làm, người đàn ông kia, nhất định chính là ma quỷ.
Nhưng mà nhà họ Lâm phá sản cũng chưa xong, tiếp tới chính là nhà họ Dương.
Nhà họ Nhà họ Dương cũng gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa.
Dương Tuệ Hà lúc này hoàn toàn cuống cuồng.
Bà ta không muốn sống khổ cực, không muốn đi làm cho người khác.
Bà ta cũng là đại tiểu thư.
Từ bé đến lớn chưa từng làm việc nhà.
Bà ta đi cầu xin Lâm Hoàng Phong, bởi vì bà ta biết, chuyện này chính là Lâm Hoàng Phong ở sau lưng giở trò quỷ.
Song lần này, Lâm Hoàng Phong cũng không tránh bà ta.
"Chủ tịch Phong, chủ tịch Phong tôi cầu xin anh giúp chúng tôi một tay đi.
Anh muốn tôi làm cái gì cũng được."
Lâm Hoàng Phong đang xem một quyển tạp chí không thèm đếm xỉa tới, nghe được bà ta nói, tay lật trang lập tức ngừng lại.
"Làm cái gì cũng