Dương Tuệ Hà ra ngoài mua đồ, hồi lâu mới nhớ tới việc đã hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà.
Nghĩ xong, bà ta vội vàng quay lại bệnh viện.
Không được, bây giờ Ngọc Yên đã rất đau khổ rồi, nếu Chu Thành An nhắc lại vấn đề này, Ngọc Yên chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được.
Bà ta phải ngay lập tức quay về.
Tuy nhiên, đã quá muộn, khi bà ta trở lại bệnh viện, các y tá không ngừng chạy đến phòng bệnh của Lâm Ngọc Yên.
"Người phụ nữ đó điên rồi sao? Đồ của chúng ta có phải là không có giá trị nên cứ thế đập đúng không."
"Đúng rồi, cái máy kia đắt như vậy, đến lúc đó phải bắt bọn họ bồi thường mới được."
Trong lòng Dương Tuệ Hà đột nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội vàng chạy đến nơi.
Phòng bệnh lúc này vô cùng náo loạn, rất nhiều dụng cụ đều rơi trên mặt đất, có hai bác sĩ đang ấn cô ta xuống, một người dường như đang tiêm thuốc an thần cho cô ta.
Lâm Ngọc Yên không ngừng kêu gào: "Tôi nhất định phải giết chết đôi cẩu nam nữa kia, nhất định phải giết chết bọn họ, a a a a a."
Cho đến cuối cùng, thanh âm của cô ta dần dần nhỏ lại, cô ta cũng không còn kích động như vậy nữa.
Chu Thành An đút tay vào túi quần nhìn cô ta, anh ấy cũng không rõ, vì cái gì mà cho tới hiện tại, người phụ nữ này một chút ăn năn cũng không có.
Dương Tuệ Hà lo lắng đi tới, sau đó hỏi: "Thế nào rồi? Con gái tôi có sao không?"
"Không sao, chỉ là quá mức kích động mà thôi, tôi đề nghị đừng để cô ấy bị kích động như vậy nữa.”
“Được, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Dương Tuệ Hà đến gặp Lâm Ngọc Yên: “Ngọc Yên, con sao rồi? Không có việc gì chứ?"
Nhưng mà, Lâm Ngọc Yên hoàn toàn không muốn nói chuyện với bà ta, thờ ơ quay đầu đi.
Dương Tuệ Hà lại đứng lên đi đến bên cạnh Chu Thành An, trách móc nói: "Cháu đã nói gì với Ngọc Yên, bây giờ Ngọc Yên nó đã như thế này rồi? Chẳng lẽ cháu không cảm thấy con bé rất đáng thương sao?"
Chu Thành An ngước mắt liếc nhìn bà ta một cái, nói: "Bác gái, bác nói vậy là có ý gì, cháu cũng chỉ nói những gì nên nói mà thôi."
“Bảo anh ta đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.” Lâm Ngọc Yên đột nhiên nói.
Trên mặt Dương Tuệ Hà lộ ra vẻ khó xử, nhưng Chu Thành An lại khom người nói: "Cháu đi rồi mong bác gái có thể chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Sau khi Chu Thành An rời đi, Dương Tuệ Hà bước đến chỗ Lâm Ngọc Yên, nói: "Đứa nhỏ này, con đang làm cái gì vậy, hiện tại con nên bắt lấy cơ hội tốt này, không phải con thích nó sao?"
“Có phải trước đó mẹ đã biết chuyện nhà họ Chu hủy bỏ hôn ước với con rồi không?"
Bởi vì tác dụng của thuốc, cảm xúc của Lâm Ngọc Yên mới không bị kích thích.
Dương Tuệ Hà đảo mắt một vòng, hiển nhiên có chút chột dạ, nói: "Mẹ biết, nhưng chính là không muốn nói cho con biết, bởi vậy nên mẹ không muốn để con lên mạng, lúc trước con thích Thành An như vậy, nếu như nghe được tin tức này, khẳng định sẽ chịu không nổi.”
“Ha.”
Lâm Ngọc Yên khẽ cười một tiếng, sau đó cũng không hề nói gì.
Trong lòng Dương Tuệ Hà có chút lo lắng, nhưng bà ta lại không biết phải nói gì, từ khi bị gãy chân, cảm xúc của Lâm Ngọc Yên ngày càng thất thường, điều này khiến Dương Tuệ Hà rất lo lắng.
Tuy nhiên, bà ta cũng biết rằng Lâm Ngọc Yên không thể quay lại như trước đây, trong lòng cũng không chịu nổi.
Dương Tuệ Hà thở dài, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Bản thảo mà mấy ngày qua Đỗ Minh Nguyệt tham gia cũng đã có kết quả, Hoắc Minh Vân không được chọn nên đã ôm Đỗ Minh Nguyệt khóc một hồi lâu.
Tác phẩm của Đỗ Minh Nguyệt tình cờ lọt vào bán kết với hai mươi người.
Hai mươi người rất nguy hiểm, bởi vì họ chỉ có hai mươi người.
Hoắc Minh Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tin tức.
“Thật là làm mình sợ muốn chết, mình còn nghĩ đến chuyện không được chọn, chỉ có hai mươi người, chứng tỏ vận khí của cậu vẫn còn tốt lắm."
“May mắn cũng là một phần của sức mạnh.” Đỗ