Lần này tập đoàn Sunny tổ chức buổi trình diễn thời trang vô cùng thành công, được coi như kết thúc vô cùng viên mãn, dưới ánh đèn, Tô Hi Nhiễm mặc bộ váy trắng dài, đi tới trên đài, giờ phút này, cô ta cảm thấy đây là thứ mình rất đáng có được.
"Cô Nhiễm, tác phẩm lần này của cô được nghĩ ra như thế nào vậy?" Phóng viên dò hỏi.
Tô Hi Nhiễm cười nhẹ: "Nơi bắt nguồn linh cảm của mỗi người đều không giống nhau, còn tôi lại thích loại linh cảm bộc phát ra trong chốc lát ấy."
"Vậy tác phẩm này của cô Nhiễm, không biết tác phẩm có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
"Nó được sáng tạo ra như vậy, không phải cái này đã trở thành một điểm đặc biệt rồi sao?" Tô Hi Nhiễm quay đầu, khuôn mặt tươi cười vô cùng đúng mực.
Những phóng viên kia không có đạt được câu trả lời như ý thì liếc nhẹ nhau, sau đó có một nhà báo khác tiến lên hỏi:
"Nghe nói trong lần hợp tác này, còn có một người nữa, không biết vì sao người kia lại không có mặt vậy?"
Sắc mặt của Tô Hi Nhiễm lập tức trắng bệch, cô ta siết chặt tay mình nói: "Làm sao mà tôi biết được, có lẽ, là bởi vì tôi quá xuất sắc ấy."
Sau khi buổi trình diễn kết thúc, Tô Hi Nhiễm xách theo váy của mình đi tìm Tề Minh: "Tổng giám đốc Minh, tối ngày hôm nay anh có rảnh không? Tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm được chứ?"
Tề Minh nhìn chằm chằm cô ta một hồi, cuối cùng cười nói: "Được, chỉ là sao tôi có thể để cô Nhiễm mời cơm cơ chứ, nếu phải mời thì tôi mời mới đúng, lần này cô Nhiễm là người có công lớn nhất, muốn ăn cái gì thì cứ gọi tùy tiện nha."
Ở bên cạnh, thư ký Hân nghe vậy thì há to miệng nói: "Tổng giám đốc Minh, không phải anh không thích dùng cơm với người xa lạ sao?"
Tề Minh đưa hai tay cắm vào trong túi quần, nói: "Cô Nhiễm đây sao có thể coi là người xa lạ cơ chứ."
Tô Hi Nhiễm nghe anh ta nói câu này, thì cúi đầu xuống hé miệng hơi cười, nhưng thật ra trong lòng cô ta đã cười tươi tới mức không ngậm miệng lại được rồi.
Cô ta biết ngay là mình có đủ yếu tố hấp dẫn tới Tề Minh mà.
Lâm Ngọc Yên nhìn cái buổi trình diễn thời trang kia xong thì tức giận không thôi, thậm chí còn quét sạch chén đĩa xuống đất, tiếng chén đĩa rơi xuống đất vang lên từng âm thanh thật chói tai.
"Con đàn bà kia làm mình tức chết thật mà!"
Dương Tuệ Hà đi tới: "Sao vậy? Tại sao lại nổi giận thế?"
"Cái đồ phế vật Tô Hi Nhiễm kia kìa!"
Dương Tuệ Hà không biết cô ta đang giận cái gì, đành phải cầm chổi tới quét dọn.
Ngày thứ hai, Tô Hi Nhiễm tỉnh lại trong một phòng khách sạn, cô ta vuốt vuốt đầu mình, có hơi mơ màng.
"Đây là đâu vậy?" Cô ta nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy có hơi lạ lẫm.
Sau đó trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm qua cô ta và Tổng giám đốc Minh đi ăn cơm, sau đó uống quá nhiều và những chuyện xảy ra sau đó cô ta không có chút ấn tượng nào hết.
Cô ta tức giận nện vào trên giường một cái: "Ngày hôm qua là cơ hội tốt như vậy, sao mình lại uống say? Sớm có chuyện gì xảy ra không phải đã tốt hơn rồi sao?"
Nhưng mà cô ta còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe được một loạt tiếng gõ cửa dồn dập.
Gõ rất lâu mà không có ai phản ứng, Kim Ngọc Hân nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh rồi quát lớn: "Đưa thẻ phòng cho tôi!"
Nhân viên phục vụ đưa thẻ phòng tới, sau đó cửa rất nhanh đã được mở ra.
Kim Ngọc Hân mở cửa ra, nổi giận đùng đùng đi vào nhìn thấy Tô Hi Nhiễm đang ngủ trên giường thì trong mắt lập tức dâng lên lửa giận.
Cô ta đi tới, trực tiếp tát một bạt tai vào mặt Tô Hi Nhiễm: "Cái đồ hèn hạ, cô, tối hôm qua cô và tổng giám đốc Minh đã làm cái gì hả?"
Tô Hi Nhiễm bị đánh trực tiếp xoay một vòng, cô ta che mặt của mình lại, quay đầu hỏi ngược lại: "Cô nói ai là hèn hạ, người nào hả?"
"Nói cô đó, thế thì sao hả? Cô là cái đồ hồ ly tinh, tôi đã nói từ trước với cô, không nên đánh chủ ý lên người tổng giám đốc Minh, cô lại coi lời nói của tôi như gió thoảng qua tai!" Kim Ngọc Hân vô cùng mất khống chế mà nói.
Hôm qua biết được Tô Hi Nhiễm và Tề Minh ở trong khách sạn một đêm, cô ta quá tức giận nên trực tiếp