Đỗ Minh Nguyệt mím môi, không nói lời nào, tầm mắt lại hướng về bình nước đặt trên bàn cách đó không xa, cuối cùng khát quá không chịu được nữa, mới quyết định lật người xuống giường đi uống nước.
Bảo Lâm Hoàng Phong bưng qua cho cô, đây vốn dĩ là việc không thể xảy ra.
Lâm Hoàng Phong đang cầm một chiếc máy tính bảng màu trắng, đôi bàn tay xương gầy đang liên tục đánh máy nhìn trông đặc biệt quyến rũ.
Ánh mặt trời qua khe cửa chiếu lên người anh, nhìn giống như một vị hoàng tử tao nhã lịch lãm của thế kỷ.
Bất cứ ai nhìn thấy một cảnh tượng như vậy đều muốn lao vào, nhưng riêng Đỗ Minh Nguyệt cô là ngoại lệ.
“Vẻ ngoài đẹp trai thì cũng chả được tích sự gì.
” Đỗ Minh Nguyệt bất mãn lầm bầm.
Sự xuất hiện của hai người họ ngược lại khiến cô thấy rất ngại ngùng, chỉ hận không thể nhanh chóng đuổi bọn họ đi cho khuất mắt.
Lâm Hoàng Phong nhìn ra được sự bất an của cô, thế là thu lại tầm mắt, tập trung tư tưởng vào chiếc máy tính bảng của mình.
Đỗ Minh Nguyệt ngửa cổ lên liếc nhìn, thấy có mấy số liệu ở trên màn hình máy tính.
Chuyên ngành học của cô là quản lí tài chính, đương nhiên cô biết những số liệu kia đại diện cho cái gì, nó chính là thể hiện cho toàn bộ thu nhập của tập đoàn Lâm Thị.
Nhìn những con số ấy, cô không khỏi kinh ngạc một phen.
Người đàn ông trước mặt cô đây rõ ràng là một kho bạc nhỏ, từ đầu đến chân khắp xung quanh đều tỏa ra một hào quang nhiều tiền như nước.
Mặc dù người đàn ông này là người chồng hợp pháp của mình, nhưng mà cô không hề cảm thấy có cái gì gọi là hiếm lạ cả.
Cuối cùng vẫn là bản thân chịu thua, quyết định tự xuống giường đi uống nước.
Kết quả vừa đặt được chân xuống đất, Lâm Hoàng Phong liền hỏi: “Đi đâu?”
Đỗ Minh Nguyệt