Lần đầu tiên thì không sao, nhưng chuyện này xảy ra mấy lần liên tiếp khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau đó tức giận, trực tiếp đối chất với bên tuyển dụng, dù sao thì cô cũng không phải người đuối lý.
Hiển nhiên người nọ cũng là mới lần đầu tuyển nhân sự, khi nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt chất vấn lại, cô ta cũng lập tức trả lời lại.
“Đổ lỗi cho chúng tôi thì có ích lợi gì, tốt hơn là cô nên tự hỏi xem bản thân đã đắc tội với người nào, nếu không thì ông chủ của chúng tôi cũng không đột nhiên nói không muốn tuyển cô như vậy.
”
Nói xong, cô ta liền không chút lưu tình mà cúp máy.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lập tức nổi lên nghi ngờ, cô đã đắc tội với người nào, chẳng lẽ là nhà họ Đỗ?
Nhưng làm sao nhà họ Đỗ biết cô đang tìm việc? Không có khả năng, hẳn sẽ không phải là người nhà họ Đỗ.
Như vậy, đáp án cũng chỉ có một, đó chính là nhà họ Lâm.
Ngoại trừ Lâm Hoàng Phong, thật đúng là không nghĩ ra được là ai làm như vậy.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức không hề nghĩ ngợi mà quyết định đi đến tập đoàn Lâm thị.
Mặc kệ thế nào, cô muốn Lâm Hoàng Phong phải cho cô một lời giải thích.
Lái xe đến tập đoàn Lâm thị rồi trực tiếp xông vào bất chấp sự ngăn cản của an ninh.
Khi cô lên đến tầng cao nhất, nhóm nhân viên bảo vệ vẫn ngăn cô lại.
“Đừng động vào tôi, tôi tới đây để tìm anh Phong, các người ai dám động vào tôi.
”
Cô lạnh giọng mắng, biểu cảm lạnh lùng, vài phần khí thế này khiến đám bảo vệ có chút kinh sợ.
“Chủ tịch Lâm đang ở đâu? Tôi cần gặp anh ấy.
”
Hoàng Thành Trung lại tới quấy rối Lâm Hoàng Phong lúc này đang nhàn nhã uống cà phê trong phòng làm việc, đột nhiên bị