Khi Đỗ Minh Nguyệt thức dậy vào ngày hôm sau, thì đã rất muộn.
Cô rõ ràng đã cài đồng hồ báo thức, tại sao lại không có động tĩnh gì?
Đỗ Minh Nguyệt lấy điện thoại di động kiểm tra, xác nhận không có sai sót gì, thế thì chỉ có một khả năng.
Lâm Hoàng Phong đã tắt đồng hồ báo thức của cô!
Đỗ Minh Nguyệt lo lắng, nhưng cũng không kịp nói gì, chỉ có thể vội vàng đi tắm rửa.
Lúc xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cũng đi đến công ty nên nhanh chóng ngăn cản anh.
"Lâm Hoàng Phong, tôi sẽ đi với anh!"
Má Ngô nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chạy xuống, cùng với vẻ mặt chưa ăn sáng của cô, lớn tiếng nói: "Mợ trẻ ơi, mợ còn chưa ăn sáng!"
Đỗ Minh Nguyệt muốn nói rằng đã quá muộn, nhưng cô đã nghe thấy Lâm Hoàng Phong ngồi trong xe và nói: "Mang bữa sáng đi chung!"
Lâm Hoàng Phong đã nói như vậy, Đỗ Minh Nguyệt sao mà còn có quyền từ chối.
Chỉ đành quay vào nhà lần nữa, lấy một vài mẩu bánh mì, uống một vài ngụm sữa.
Vì đã cột tóc lên, má Ngô lướt mắt thì nhìn thấy vết hôn hằn trên gáy cô, kêu ngăn cô lại.
"Chờ đã mợ trẻ ơi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy bánh mì trong miệng, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì vậy má Ngô?"
Má Ngô ho khan không biết nói sao, đành phải lắc đầu nói: "Không có việc gì, mợ đi đường cẩn thận một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, cười một cách ôn nhu đầy ấm áp: "Cảm ơn má Ngô!"
Nhìn bóng lưng Đỗ Minh Nguyệt rời đi, má Ngô bất lực mỉm cười: "Cậu chủ, cậu thật sự hư quá đi mất!"
Nếu như để mợ trẻ biết chuyện, e rằng trong lòng sẽ lại mắng thầm cậu chủ nữa rồi.
Đỗ Minh Nguyệt đến công ty, khi đang đợi thang máy, cô nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.
"Có nghe nói gì chưa? Quý Ngọc Hà thực ra là tiểu tam đó."
"Tôi nhìn thấy từ sớm rồi, đã vậy còn có tin này nóng hơn, rằng Quý Ngọc Hà đã được bao nuôi á."
Đỗ Minh Nguyệt nghe cuộc nói chuyện của họ, trong lòng có chút nghi hoặc.
Quý Ngọc Hà, chẳng lẽ là Quý Ngọc Hà trong đoàn chương trình lần trước sao?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ vấn đề này, thang máy đã đến rồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, dù sao những chuyện đó cũng không liên quan gì đến cô.
Khi đến phòng làm việc, Dư Hồng Thu lúc này cũng nghiêng người về phía trước.
"Này, Minh Nguyệt, cô đã xem tin tức chưa?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Lại có chuyện gì lớn nữa à?"
Dư Hồng Thu đặt điện thoại trước mặt, cùng với vẻ mặt kích động nói: "Chính là con nhỏ,, ngôi sao nữ được yêu thích nhất Quý Ngọc Hà bị bóc phốt làm tiểu tam á, thật không ngờ Quý Ngọc Hà lại là người như vậy".
Đỗ Minh Nguyệt lướt tin tức một cách cho có lệ, cũng không có nhiều cảm xúc.
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Đỗ Minh Nguyệt, Dư Hồng Thu có chút kinh ngạc: “Không phải chứ, Minh Nguyệt, không ngờ cô không có hứng thú với chuyện này cơ đấy!"
"Thay vì quan tâm đến những điều này, tốt hơn là hãy làm việc chăm chỉ.
Hơn nữa, người ta lương hàng tháng hơn cả trăm nghìn tệ, có cần mình quan tâm đâu?" Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào máy tính, nhún nhún đôi vai của mình.
Dư Hồng Thu cảm thấy những gì cô nói có lý nên cất điện thoại đi.
"Nhưng nói thật, dù sao cô ấy như thế này thật đáng tiếc, hiện tại cô ấy nổi như cồn, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy!"
Ấn tượng của Đỗ Minh Nguyệt về Quý Ngọc Hà không sâu sắc lắm, và kỷ niệm duy nhất có lẽ là cái tát nên cô không có ấn tượng tốt về cô ta cả.
Trong văn phòng của Chị Cảnh, Thúy Hân cũng ở trong đó, cô ấy đốt một điếu thuốc, cả người dựa vào cửa sổ.
“Quý Ngọc Hà kỳ này toi đời rồi, không ngờ lại xuất hiện tin tức như vậy!” Chị Cảnh có phần thở dài.
Thúy Hân nhở ra khói thuốc trong miệng và nói: "Đó cũng là do cô ta vừa lắm, nếu không muốn người khác biết điều đó, trừ phi bản thân không làm."
Chị Cảnh lắc đầu: "Muốn được nổi tiếng, không có ai mà trong sạch cả!"
Khi Thúy Hân nghe Chị Cảnh nói điều này, cô ấy ngừng nói ngay lập tức!
Sau đó, cô ấy dường như đã nghĩ ra điều gì đó và hỏi lớn: "Chị có nghĩ rằng tin tức này được viết bởi cùng một người như ngày hôm qua?"
Chị Cảnh nghe vậy cũng nghĩ tới.
"Chắc là không phải