Đương nhiên là anh ta không thể gánh chịu nổi, đừng nói là mấy trăm triệu nhân dân tệ, mà cho dù có là mấy triệu nhân dân tệ thì anh ta cũng không bỏ ra nổi.
“Tôi rất xin lỗi!” Anh ta cúi thấp đầu.
Lâm Hoàng Phong xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Quản lý Dương, tôi nghĩ là với trí thông minh của mình thì hẳn là cậu phải biết tôi muốn câu trả lời gì.” Đương nhiên Trình Tuấn Dương biết, lần này tập đoàn Đỗ Thị có thể giành được quyền sở hữu mảnh đất kia, chắc chắn là do có người nằm vùng trong chỗ bọn họ.
Bởi vì tập tài liệu mà anh ta đã khóa vào trong ngăn kéo đã bị đánh cắp.
Đây cũng là tin tức mà anh ta mới nhận được, từ trước tới nay, anh ta đều dùng cái chìa khóa dự bị trong phòng làm việc.
Nhưng hôm nay, sau khi tập đoàn Đỗ Thị trúng thầu thành công thì anh ta mới phát hiện không thấy chiếc chìa khóa khác trong ngăn kéo đâu nữa.
“Tôi biết, ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho chủ tịch Phong một câu trả lời khiến ngài hài lòng!”
“Được, ba ngày! Nếu không tìm được người kia cho tôi thì cậu tìm công việc khác đi, Quản lý Dương!” Trình Tuấn Dương biết, lời này của anh Phong là nghiêm túc, mà anh ta, không những chỉ vì công việc này mà còn là để cho mình một lời cảnh tỉnh.
Về tới phòng, Dư Hồng Thu lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: “Quản lý Dương, anh không sao chứ?”
“Không sao, tôi thì có chuyện gì được chứ?” Trình Tuấn Dương cười cười, không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ta dưới cặp kính cận dày cộp.
Đỗ Minh Nguyệt cũng đứng lên và hỏi: “Lâm Hoàng Phong...!À không, chủ tịch Phong nói gì rồi?” Trình Tuấn Dương thấy hai người bọn họ lo lắng cho anh ta như vậy thì trong lòng cũng vui hơn, an ủi: “Tôi thật sự không sao, hai người không cần lo lắng đâu!”
“Tôi thấy bọn họ chỉ đang mèo khóc chuột, giả vờ tốt bụng thôi.” Lâm Đạt vén mái tóc dài của cô ta và cười khẩy một cái.
Dư Hồng Thu vừa nhìn thấy Lâm Đạt thì lại cảm thấy chướng mắt, hết lần này tới lần khác quái dị như thế.
“Cô mới nói gì đấy hả? Ai mèo khóc chuột hả?” Dư Hồng Thu hỏi lại.
Lâm Đạt cũng không chịu lép vế: “Cần nói ai thì tôi nói, bây giờ tất cả mọi người trong công ty đều biết chúng ta đã thua tập đoàn Đỗ Thị, tất cả đều đang suy đoán xem liệu có phải công ty chúng ta có nội gián hay không, tôi thấy hai người bọn họ là khả nghi nhất đấy.”
“Cô có ý gì hả?”
“Đủ rồi!” Trình Tuấn Dương chợt quát lớn.
Tiếng quát này của anh khiến Dư Hồng Thu và Lâm Đạt lập tức im lặng.
“Cãi nhau cái gì vậy hả, hai người về viết một bản kiểm điểm, trước khi tan làm thì đưa cho tôi!” Dứt lời, Trình Tuấn Dương lập tức đi về phòng làm việc.
Lâm Đạt tức giận giẫm chân, sau đó hừ một cái rồi hất cằm rời đi.
Mặc dù trong lòng Dư Hồng Thu rất bất mãn nhưng cũng biết mình hơi kích động, sau đó bất mãn bĩu môi ngồi xuống.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ này của cô ấy, vỗ vai cô an ủi: “Ngoan!”
Dư Hồng Thu nhìn cô một cái, sau đó “gâu” một tiếng, chọc cho hai người cười rộ lên.
Trình Tuấn Dương không biết tại sao tài liệu đấu thầu lại bị lộ ra ngoài, anh ta chợt nhớ tới chìa khóa thì phát hiện không thấy chìa khóa đâu nữa.
Ánh mắt anh ta trở nên nặng nề, sau đó đi tới phòng bảo vệ xem thử thì lại phát hiện có một ngày màn hình bị lỗi.
Rất đúng lúc, cảm giác như việc này được thực hiện có chủ đích.
.
truyện xuyên nhanh
Những người bảo vệ cũng hơi khó xử, nói: “Không biết hôm đấy bị sao mà màn hình đột nhiên bị lỗi, sau đó bận quá nên chúng tôi cũng không gọi thợ sửa, hôm sau mới gọi thợ tới, bảo là đường dây bị hỏng!” Trình Tuấn Dương khẽ gật đầu, sau đó lại rơi vào trầm mặc.
“Tại sao không có ai nói chuyện này với tôi?” Trình Tuấn Dương nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt những người bảo vệ trở nên khó xử, nói: “Lúc đó chúng tôi đã nói với Phó giám đốc Nghĩa rồi, anh ấy không nói cho anh à?”
La Nghĩa?
Trình Tuấn Dương nhíu mày, La Nghĩa chưa từng nhắc tới chuyện này với mình, lần trước bọn họ còn cùng tới buổi triển lãm ông Diêm, không thể có chuyện không nói với anh ta.
Những người bảo vệ kia thấy anh ta lại im lặng thì cũng không nói gì nữa.
Một lát sau, Trình Tuấn Dương mới lên tiếng: “Tôi biết rồi, lần sau nếu còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì phải báo lại cho tôi!”
Những người bảo vệ khẽ gật đầu, sau đó Trình Tuấn Dương mới rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng bảo vệ, Trình