Ca múa kết thúc, dạ tiệc cuối cùng cũng tan, lẫn trong đám người ra cung, Nhâm Phiêu Linh cố gắng cười vui, thong dong đối đãi với minh trào ám phúng tứ phương.
“Đi thôi, Phiêu Linh! Đừng để ý đến bọn người đó!” Nhâm Húc Phong bước lên, lôi kéo muội muội đi về phía trước, thân ảnh vàng nhạt phía sau vẫn tiếp tục trêu chọc: “Phiêu Linh tỷ tỷ đi nhanh như vậy làm gì! Triệt ca ca còn đang ở phía sau, nếu không tỷ chờ một chút, Thiến Nhu đi gọi huynh ấy cho tỷ….”
Tiếng cười trong lúc nhất thời vỡ òa ra khắp phía, “Đúng đấy! Phiêu linh muội muội, Lăng Triệt kia có mắt không tròng, không bằng muội hãy suy nghĩ một chút về ta thử xem?” Một nam tử cạnh bên lúc này cợt nhả nói, nhưng không ngờ phía sau lại vang lên tiếng nói khiển trách, xoay người lại xem, người nói chính là Thái tử Tiêu Dục.
Nguy, ngày thường Thái tử luôn luôn mỉm cười, lúc này khuôn mặt lại rét lạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám người gây sự: “Trong hoàng cung sao có thể cười đùa ồn ào, còn ra thể thống gì? Các ngươi đều là người có gia thế bối cảnh, điểm phép tắc ấy cũng không hiểu, có cần bản thái tử hạ lệnh, đem bọn ngươi đưa đi lễ giáo không hả?”
“Thái tử giáo huấn rất phải, chúng thần tử (nữ) không dám … nữa.” Mọi người cúi đầu xin dung thứ, vừa nói đến lễ giáo, bọn họ đồng loạt rùng mình, phàm là con cái quý tộc sĩ phu, nói đến lễ giáo không ai không biết đó là địa phương nào? Nơi đó đối với bọn họ chính là địa ngục, là nơi mà cuộc đời này bọn họ không muốn đến nhất.
Thái tử hôm nay cũng thiệt là quá độc ác! Mọi người nghe vậy, từng người một cúi đầu xám xịt rời đi, không ai nguyện ý chỉ vì một câu trêu chọc mà chịu khổ, cho nên lúc này, tẩu vi thượng sách.
…
Đêm ba mươi, rét lạnh dị thường, một thân ảnh màu thủy lam ngơ ngác ngồi ở bên hồ, nhìn mặt hồ lạnh lẽo phía trước, lòng nàng lại một lần nữa trầm xuống.
Qua nửa canh giờ nữa chính là giờ tý, một khi qua giờ tý, tức năm cũ đã qua, năm mới liền đến, mà nàng, cũng bước sang tuổi mười sáu.
Buổi tối cuối cùng của tuổi mười lăm, nàng đã trải qua một màn khó khăn nhất trong đời, trước mặt mọi người bị cự hôn, điều này sợ là chuyện không có mấy cô nương có thể gặp được.
Tự giễu cười cười, nắm lấy đoạn trâm bạch ngọc trong tay, đêm nay nàng vốn muốn giao nó cho Lăng ca ca, bất đắc dĩ, ông trời dường như không cho nàng cơ hội đó.
Gió lạnh vù vù hất vào mặt, nhưng nàng không có cảm giác đau rát gì cả, nói thật, so sánh với gió tuyết trên Ngọc Phong sơn, chút gió này ở kinh thành không đáng kể chút nào! Thế nhưng, vì sao bây giờ nàng lại có cảm giác rét lạnh?
Một tấm áo choàng, được khoác nhẹ nhàng lên người nàng, sau lưng, vang đến một giọng nữ trong trẻo: “Chuyện của muội ta có nghe nói, bây giờ muội đang vì quyết định của bản thân mà cảm thấy hối hận?” Là Lâu Tâm Nguyệt.
Lắc lắc đầu, thiếu nữ khẽ nói: “Không có, Phiêu Linh không hối hận.”
“Vậy thì đúng rồi!” Lâu Tâm Nguyệt vỗ vai thiếu nữ, vui vẻ ngồi xuống cạnh thiếu nữ, nàng nhìn mặt hồ cười cười nói: “Mẹ ta trước kia có nói qua, mình thích cái gì thì phải chủ động đi tranh thủ, mặc dù là tranh đến đầu rơi máu chảy, cũng tuyệt đối không từ bỏ.”
“Phiêu Linh không có mẹ…”
Lâu Tâm Nguyệt lúc này cũng không chú ý tới vẻ mất mác của thiếu nữ, nàng vẫn vui vẻ nói: “Ta không phải là Lâu tỷ tỷ của muội sao? Đã là tỷ tỷ, vậy thì mẹ ta cũng coi như là mẹ muội, như vậy lời mẹ ta nói với ta, cũng coi như là bà nói với muội rồi.”
“Cũng coi như là nói với muội…” Thiếu nữ ngẩn ra, cúi đầu khẽ lặp lại.
“Đúng! Xem như nói với muội!” Lâu Tâm Nguyệt cười cười vỗ tay một cái, tiếp theo vô cùng kiêu ngạo nói: “Muội biết không? Mẹ ta năm đó chính là truy đuổi cha ta như vậy đấy! Khi đó, bà rất thích, rất thích cha ta, nhưng ông căn bản lại khinh thường bà, thậm chí còn thường xuyên nói những lời độc địa, nhưng đối với những việc ấy bà không để ý chút nào, bà vẫn kiên trì, rốt cục sau cùng chân tình của bà đã làm ông cảm động, hơn nữa từ đó có được sự toàn tâm toàn ý của ông, từ nay về sau, cha ta chỉ chuyên sủng mẹ ta, sau đó sinh ra ca ca và ta…”
Lâu Tâm Nguyệt thản nhiên nói, nhưng nghe vào tai thiếu nữ thì đó lại biến thành một ngụ ý khác: “Lâu tỷ tỷ, tỷ là nói… Chỉ cần Phiêu Linh kiên trì, thì sẽ có một ngày Lăng ca ca quay đầu nhìn Phiêu Linh…”
“Ừm!” Gật đầu thật mạnh, Lâu Tâm Nguyệt ra vẻ thẳng thắn nói: “Phiêu Linh! Lâu tỷ tỷ ủng hộ muội! Mẹ ta đã từng nói, chỉ cần bền lòng, thì không có chuyện nào không thể làm được.”
“Chỉ cần bền lòng, thì không có chuyện nào không thể làm được…” Thiếu nữ âm thầm ghi nhớ, ánh mắt mê mang cũng càng lúc càng sáng. Chỉ cần bền lòng, thì không có chuyện nào không thể làm được! Ở một khía cạnh nào đó thì câu nói đầy chí lý này có lẽ sẽ là lời khích lệ vô cùng to lớn đối với người khác, nhưng mà nàng đã xem nhẹ, tình cảm là thứ khác hẳn, trong đó có rất nhiều dây dưa vướng mắc, căn bản không phải một câu, hoặc một người thì có thể dễ dàng thay đổi!
Trong buổi đêm gió lạnh thấu xương này, con tim đang mù mịt của thiếu nữ dần dần tìm được phương hướng, thế nhưng sự kiên trì lần này của nàng, ngày sau sẽ mang đến cho nàng may mắn? Hay là bất hạnh…
“Phiêu Linh, chúng ta kết nghĩa đi!”
“Tại sao?” Nhẹ ngẩng đầu, thiếu nữ khó hiểu nhìn đối phương.
“Bởi vì mẹ ta cũng là mẹ muội, chúng ta đây coi như là tỷ muội, nên kết nghĩa!” Lâu Tâm Nguyệt tự nhiên nói.
Khe khẽ lắc đầu. Thiếu nữ mỉm cười: “Không được, muội không thể kết nghĩa với tỷ.”
“Tại sao? Chẳng lẽ muội ghét bỏ ta….” Thần sắc Lâu Tâm Nguyệt ảm đạm, khuôn mặt xinh đẹp của ánh lên vẻ thất vọng.
Thiếu nữ thấy vậy, buồn cười nói: “Sao thế? Lâu tỷ tỷ luôn hào hiệp phi phàm cũng có lúc gặp khó khăn ư.”
“Còn không phải là do muội làm hại! Phiêu Linh đáng ghét! Dám cười nhạo ta! Nói! Vì sao không cùng ta kết nghĩa!” Lâu Tâm Nguyệt lúc này nhìn ra thiếu nữ đang trêu đùa mình, nên tức