Lãnh Tàn Hoan

Q.1 - Chương 3: Mệnh Do Trời Định


trước sau


Triều Hi thứ mười lăm, tại sân ngựa
Con ngựa ở trên sân phi nhanh, vung lên từng trận cát bụi, vài cái thiếu niên quần áo quang mỹ lúc này đang thúc ngựa giơ roi, ra sức so đấu.
“Phiêu Linh! Muội chậm một chút…..” Phía sau một thiếu niên lớn tiếng kêu lên.
“Không được, muội nhất định phải đuổi theo Lăng ca ca!” Nữ hài cũng không quay đầu lại , cố gắng đuổi theo người phía trước, gió lạnh quấn lấy áo quần của nàng, khí trời cuối mùa thu có vẻ đặc biệt lạnh.
“Lăng ca ca, huynh đợi muội với!” Nữ hài bức thiết kêu, cũng không làm cho thiếu niên dẫn đầu chậm lại, chẳng những không giảm tốc, trái lại còn gia tăng tốc độ, phi về phía trước , bụi tung đầy trời làm cho nữ hài nhất thời thấy không rõ phương hướng.
“A….” một tiếng, thân ảnh ngã xuống, thân thể nhỏ bé cứ như vậy lăn mình trên bùn đất rét lạnh.
“Phiêu Linh…. ” Thiếu niên phía sau thấy thế lập tức ghìm cương ngựa, phóng nhanh theo, lập tức nhảy xuống, tiến đến bên cạnh nữ hài “Phiêu Linh, muội thế nào?”
Lúc này, thiếu niên khác cũng đều dừng ngựa vây quanh lại.
“Ca ca, muội không sao!” Nữ hài gian nan từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, cười cười nói “Thật sự không có việc gì!”
“Khỏi cần cưỡi nữa, đừng ở chỗ này mất mặt!” Thiếu niên dẫn đầu lạnh lùng nhìn nữ hài liếc mắt một cái, bỏ lại một câu rồi phi ngựa đi.

“Lăng ca ca….” Nữ hài thấy thế muốn tiến lên biện giải, không ngờ dưới chân mềm nhũn, cả người liền mạnh mẽ té ngã xuống đất.
“Phiêu Linh!” Thiếu niên thấy muội muội lại lần nữa ngã sấp xuống, vươn tay đau lòng đỡ lấy, “Nha đầu ngốc không biết cưỡi ngựa mà còn muốn thể hiện, nhìn muội lần sau còn dám nữa không!”
“Nhưng mà ca ca và Lăng ca ca, còn có Hà Tử Tu kia nữa, tất cả mọi người đều cưỡi tốt như vậy!” Nữ hài cúi đầu, uể oải nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Ngu ngốc! Chúng ta là nam nhân, muội chỉ là một nữ hài tử, đương nhiên không giống rồi!” Thiếu niên an ủi muội muội nói.
“Thế nhưng vì sao Mộng Nghê tỷ tỷ và Thiến Nhu muội muội đều cưỡi ngựa tốt hơn Phiêu Linh chứ?”
“Ách…” Thiếu niên có chút không biết nói sao, cái này hắn thật đúng là không biết nên dùng lý do gì an ủi nhân nhi đang tủi thân trước mắt này.
“Nhâm Phiêu Linh, ngươi thật đúng là một điều sỉ nhục! Thân là nữ nhi Thiên Dụ quốc, cư nhiên ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, ngươi như thế sao xứng với các vị liệt tổ liệt tông Thiên Dụ.”
Bên tai vang lên lời nói châm chọc.
“Hà Tử Tu, ngươi câm miệng!” Thiếu niên nghe vậy giận dữ.
“Ta không im đó! Nhâm Húc Phong, coi như ngươi bênh vực muội muội, nhưng ngươi không cho người khác nói sự thật, đây là cái đạo lý gì! Đừng tưởng rằng cha ngươi là Thừa tướng thì ta sợ ngươi, ta nói cho ngươi biết, tốt xấu gì ta cũng là….” Hà Tử Tu còn chưa nói dứt, liền bị thiếu niên cho một quyền.
“Ngươi dám đánh ta!” Hà Tử Tu bụm mặt, vẻ mặt không sao tin được.
“Đúng, chính là đánh ngươi..” Thiếu niên lạnh lùng nói, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ khó chịu.
“Ngươi, mụ nội nó, ta liều mạng với ngươi….” Động thân, tiến lên, hai cái mười hai mười ba tuổi choai choai, cứ như vậy lại sáp vào nhau.
Cúi đầu ngồi, nữ hài vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn, nàng không rõ vì sao mỗi khi cưỡi ngựa trong lòng nàng như bị đè nén, như thế nào cũng không có nỗi một tia khí lực? Nàng cũng không hiểu được vì sao Lăng ca ca ngay cả nghe cũng không nghe nàng giải thích, cứ như vậy thản nhiên rời đi?
Khổ sở, đau thương, hai người oanh nhau làm bụi đất ở phía sau cuồn cuộn nổi lên, mà lòng của nàng thì như rơi xuống thung lũng.
Bên trong phủ Thừa tướng.
“Cha! Không tốt! Không tốt! Phiêu Linh, muội ấy sốt cao không ngừng!” Đêm khuya, một cái thân ảnh lảo đảo hoang mang đẩy cửa đi vào.
Trên giường, Nhâm Ngạo thận trọng ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài, tiêu sái đi ra. Khi hắn thấy đứa con tức giận phá cửa, đôi lông mày tuấn mỹ không khỏi chau lại một chỗ, “Chuyện gì mà kích động như thế?”

“Phụ thân, Phiêu Linh từ giờ ngọ trở về, liền nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Vừa rồi bà vú báo lại. Nói Phiêu Linh ở trên giường sốt cao không ngừng, ngay cả gọi cũng không nghe thấy!”
Nhâm

Ngạo vừa nghe, không biết sao trong lòng tồn tại một nỗi hoảng hốt, liên thanh hỏi “Đã mời đại phu chưa?”
“Bà vú đã đi mời, lòng con sốt ruột, cho nên trước liền chạy tới nói cho phụ thân!”
“Đi! Đi qua nhìn xem!” Nhâm Ngạo vội vàng xoay người, hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ tốc độ nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
“Đại phu, nữ nhi của ta thế nào?” Trong phòng Nhâm Ngạo lo lắng hỏi.
“Lão phu hổ thẹn! Lão phu chuẩn mạch cả buổi, thật sự nhìn không ra lệnh thiên kim mắc bệnh gì! Xem bệnh trạng có điểm giống tà phong nhập thể, nhưng một khi bắt mạch, chỉ sợ tình huống còn phức tạp hơn so với tưởng tượng.”
“Cái gì! Vì sao lại như thế?”
“Nhâm Thừa tướng, lão phu vô năng, thật sự, đáp không được. Nếu không lão phu trước kê mấy than thuốc hạ sốt để lệnh thiên kim uống, đợi ngày mai Thừa tướng vào cung thỉnh ngự y, bọn họ y thuật cao minh, có lẽ có thể nhìn ra đến tột cùng là bị gì!”
“Được rồi! Chuyện tới nước này, cũng chỉ biết làm như thế!” Lúc này, Nhâm Ngạo đã khôi phục dáng vẻ Thừa tướng bình tĩnh thường ngày, sau khi hắn tiễn thầy thuốc, liền cho mọi người thối lui, đứng một mình trước giường nữ nhi, thần sắc phức tạp “Linh nhi, con ngàn vạn lần không thể có chuyện gì….”
Ngày thứ hai, bên trong phòng Nhâm Phiêu Linh.
“Hiên huynh, Linh nhi rốt cuộc mắc bệnh gì, vì sao vẫn luôn hôn mê?” Hôm nay, Nhâm Ngạo một đêm chưa ngủ, trên mặt tuấn mỹ đã có nhè nhẹ điểm ủ rũ.
Ngự y trung niên nam tử thân mang triều phục, nghe thấy giọng nói lo lắng phía sau, trầm ngâm đứng lên.

“Trương thế bá, muội muội con rốt cuộc làm sao vậy?” Thiếu niên non nớt đem lời nói kéo Trương Hiên lại, chỉ thấy ngự y sắc mặt ngưng trọng nói với Nhâm Ngạo “Ngạo huynh, bệnh này của Linh nhi phi thường kỳ quái, mặt ngoài nhìn như bị nhiễm phong hàn, nhưng lại không hoàn toàn như vậy!”
“Là như thế nào?”
“Ta chưa từng gặp qua người một bên sốt cao một bên lại còn run rẩy, loại tình trạng này là băng hỏa đối lập e rằng có chút nguy hiểm!”
“Như thế nào? Chẳng lẽ thân là đứng đầu nội y viện huynh cũng không có biện pháp chữa trị sao?”
Trương Hiên nghe vậy lắc đầu, “Chỉ sợ bệnh này còn cần phải nhờ chính bản thân Linh nhi, ta tạm kê cho cháu chút dược, chỉ có thể cố gắng vượt qua….. Đây hết thảy đều phải xem tạo hóa của cháu!”
“Huynh nói cái gì!” Nhâm Ngạo nghe vậy không thể tin, đứng sững sờ ngay tại chỗ.
” Ai…!” một tiếng thở dài thật mạnh, Trương Hiên khó xử thu dọn hòm thuốc đứng dậy nói với hắn “Ngạo huynh, hết thảy chỉ có thể phó thác cho trời! Ta đây còn phải trở về phục mệnh Hoàng thượng!”
Cùng làm quan nhiều năm, Trương Hiên lại như thế nào không biết trong lòng Nhâm Ngạo lúc này đang dày vò, ai không hiểu được Nhâm thừa tướng mặt lạnh như sương , duy chỉ có đối với nữ nhi mới có thể bày ra nụ cười trăm năm khó gặp. Ngay cả hắn cũng cách nào tưởng tượngra được, một người như Nhâm Ngạo, nếu như mất đi ái nữ, sẽ biến thành như thế nào?
Ai… Nhưng hắn chung quy cũng đã cố gắng hết sức, thân là ngự y đứng đầu, không thể tự tay cứu chi nữ của bạn tốt, nội tâm hắn có biết bao chua sót, haiz! Thôi, trở về , về phía Hoàng Thượng hắn còn không biết phải bàn giao như thế nào? Dù sao sự sủng ái của Hoàng thượng đối với nha đầu này, là điều ai ai cũng biết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện