Ba ngày sau, ngày Thái tử đại hôn, khắp chốn mừng vui.
Trong Thừa Khôn cung, hai người toàn thân hỉ bào đỏ thẫm đưa mắt nhìn nhau.
“Phu quân…” Ngồi trên giường, Lam Mộng Nghê e thẹn nhìn nam tử ngồi đối diện bên cạnh bàn, vui sướng khẽ gọi, giấc mộng bao năm cuối cùng cũng thực hiện được, nàng cuối cùng đã trở thành thê tử của Thái tử ca ca! Có thể gả cho người mình thích, việc này đối với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói, là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Tựa như hiện tại, Lam Mộng Nghê xuyên qua rèm che mặt, si mê chăm chú nhìn Tiêu Dục.
Cũng giống thế, bên cạnh bàn, Tiêu Dục cũng nhìn chằm chằm vào thiên hạ trên giường.
Mộng Nghê ngày hôm nay, rất đẹp! Tư thái thướt tha, khuôn mặt tươi sáng xinh đẹp, không chút nào không lộ ra phong thái đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Hắn cảm thấy rất vui, dẫu sao nam nhân cũng là loại động vật háo sắc, có thể lấy được đệ nhất mỹ nhân, là điều mỗi một nam tử nằm mơ cũng muốn, huống hồ đệ nhất mỹ nhân này về phương diện chính trị còn có thể giúp hắn! Hắn hẳn nên vui vẻ, nhưng vì sao lúc này trong lòng hắn lại có cảm giác mất mác nồng đậm!
Nhìn thiên hạ xinh đẹp trước mắt, mắt hắn lại hiện lên một bóng dáng thanh tân lúc nào cũng tươi cười linh động, Tiêu Dục nở nụ cười chua xót. Phiêu Linh, chắc lúc này nàng đang ở biên ngoại! Ở bên cạnh a Triệt! Ngay cả hôn lễ của Thái tử ca ca cũng không tới tham gia, chỉ là không đến cũng tốt, không đến cũng tốt…
Nến đỏ khe khẽ chập chờn, nhàn nhạt chiếu vào trên mặt hai người: “Phu quân…” Lam Mộng Nghê khẽ kêu, thẳng làm cho nam tử đang suy tư hồi thần.
Nhìn tân nương tử với hỉ phục đỏ thẫm, phong tình vô hạn, sau cùng Tiêu Dục cúi đầu thở dài, đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường.
“Để nương tử đợi lâu!” Gậy hỉ nhẹ nhàng vén lên khăn voan hoa mỹ, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp hé ra, “Phu quân…” Thanh âm mềm mại xấu hổ khẽ kêu, Lam Mộng Nghê hơi cúi đầu thấp xuống.
Tiêu Dục nắm nhẹ lấy tay nữ tử, hai người chậm rãi đi tới trước bàn, bưng hai chén rượu lên, Tiêu Dục ôn hòa nói với nữ tử: “Đến, uống xong chén rượu giao bôi này, ta và nàng sau này chính là phu thê.”
“Phu quân…” Nghe vậy, Lam Mộng Nghê vô cùng ngượng ngùng, nàng nắm chắc chén rượu, lòng nàng vô vàn hạnh phúc.
Cánh tay giao nhau, ngẩng đầu, một làn chất lỏng lành lạnh chảy vào cổ họng.
Rượu giao bôi, rượu giao bôi, rượu mừng gắn bó suốt đời, thì ra, lại đắng cay đến vậy.
Tiêu Dục vô thanh nở nụ cười, trên khuôn mặt vĩnh viễn ấm áp của hắn dần tản ra ý cười trào phúng. Hóa ra không có được người mình yêu, cảm giác đó, lại cay đắng như vậy.
“Phu quân, muộn rồi! Nên nghỉ ngơi…” Hai gò má Lam Mộng Nghê đỏ bừng, nàng dịu dàng nhắc nhở Tiêu Dục.
Trước khi xuất giá, mẫu thân đã đem hết thảy kinh nghiệm trong chuyện thành thân nói với nàng, mặc dù chưa hề trải qua nhưng nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, đồng thời nàng còn có một chút sợ hãi, nhưng vì yêu nên đã chiến thắng tất cả.
“Đúng vậy, nên nghỉ ngơi…” Cười nhạt nhìn người trong lòng, Tiêu Dục chậm rãi nhắm hai mắt, cúi xuống ôm lấy nàng, ngay khi sa trướng hạ xuống, hắn vung tay áo lên, đem ánh nến trong phòng toàn bộ dập tắt.
Trên giường, hai thân hình khẽ sáp vào nhau, trong lúc triền miên, Tiêu Dục dường như thấy được khuôn mặt mỉm cười động lòng người của Nhâm Phiêu Linh.
Phiêu Linh, nếu như đây là mộng, ta tình nguyện vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại…
Động tác càng lúc càng mạnh, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng, mang theo nồng đậm quyến luyến đối với người trong lòng, tối nay, Tiêu Dục triệt để bị luân hãm…
Trong Bình Phương điện
Bình phi cắn răng, “Tiện nhân, tiện nhân!” Tiện tay đập vỡ bình hoa trên bàn, nàng phát cuồng đập mạnh tay xuống mặt bàn, tay kia không khỏi bóp chặt, khiến từng đốt khớp xương phát ra những tiếng “lách cách”.
“Tỷ tỷ, Lam Mộng Nghê đã cùng Thái tử thành hôn, tỷ lúc này tức giận có ích lợi gì.” Phía sau, thiếu nữ vận y phục vàng nhạt thong thả bước đến, khuôn mặt tươi đẹp làm ra vẻ đau lòng.
“Thu hồi vẻ mặt dối trá kia đi, ta xem liền thấy bực.” Lúc này, Bình phi căm hận nói.
“Dối trá? Tỷ tỷ từ nhỏ không phải vẫn dạy muội như vậy sao? Sao khi đó không nói, bây giờ lại thấy như vậy?” Thiếu nữ nghe vậy nhợt nhạt cười, thần tình kia thật thiên chân vô tà*.(* ngây thơ)
“Muội ít cười cho ta! Ta không tin, nếu như hôm nay người thành thân chính là Lăng Triệt, muội còn có thể cười được không”
“Tỷ tỷ, sẽ không có ngày như vậy! Thê tử của Triệt ca ca chỉ có thể là Trương Thiến Nhu muội.” Trương Thiến Nhu tự tin cười, sau đó nằm nghiêng trên giường quý phi, bộ dáng rất là tự tin, hài lòng.
Thấy thế, Bình phi khẽ cau đôi mi thanh tú, “Ồ, có phải không? Sao ta lại nghe nói Nhâm Phiêu Linh kia đã đuổi tới biên ngoại! Lấy công phu đeo dính của nàng ta, muội muội không sợ ư?”
“Sợ?” Nghe vậy Trương Thiến Nhu cười khẽ, sau đó cười khanh khách nói “Tỷ tỷ, tỷ quá coi thường Thiến Nhu! Nếu Thiến Nhu ngay cả chút việc nhỏ như thế cũng xử lý không tốt, sao còn xứng là nữ nhi tốt của cha, sao xứng là hảo muội muội của tỷ tỷ?”
“Ồ? Nói