Cặp nến long phượng đỏ thẫm bập bùng, phát ra những tiếng kêu ‘tách tách’. Trên giường là một tân nương tử hỉ phục đỏ thẫm lẳng lặng ngồi đợi, nhưng tay nàng lại không ngừng chà miết, động tác ấy đã tiết lộ nội tâm đang khẩn trương lúc này của nàng.
Ánh nến chập chờn phản chiếu lên tường, mờ mờ, ảo ảo, tựa như tâm tình thấp thảm không yên lúc này của nàng.
Lúc này đã là canh ba, theo lý nên là lúc tiệc tan, nhưng vì sao mãi vẫn không thấy Lăng ca ca và mọi người đến nháo tân phòng?
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
Không thể nào! Nếu quả thật có chuyện, phủ tướng quân sẽ không yên tĩnh như vậy. Lẽ nào tiệc rượu còn chưa kết thúc, nhưng điều này lại có vẻ không hợp lí…
Ngay lúc lòng Nhâm Phiêu Linh tràn đầy hoài nghi, thì cánh cửa lại truyền đến tiếng vang. Tiếp đó có một người bước vào.
Là Lăng ca ca tới sao? Hai tay nắm chặt, nàng cúi thấp đầu xuống. Không ngờ, người tới thấy thế lại thốt tiếng khẽ cười, sau đó tự nhiên đi tới bên cạnh bàn, ung dung nhìn người ngọc trên giường.
“Ngươi là ai?” Vừa nghe tiếng cười kia, Nhâm Phiêu Linh liền biết hắn không phải Lăng ca ca, hơn nữa lúc này người này lại xuất hiện ở đây, loại hành vi không phù hợp lễ nghi này, không thể không làm nàng thêm thận trọng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thấy người tới không trả lời, Nhâm Phiêu Linh lạnh lùng hỏi tiếp.
Chỉ thấy lúc này, người tới lắc đầu, vẻ mặt trêu tức nói: “Nha đầu, nàng thật là biết làm người khác thương tâm! Ta hao hết tâm tư, thật vất vả mới chạy tới đây gặp nàng, nhưng nàng lại ngay cả tiếng nói của ta cũng không nhận ra được, nàng nói ta có nên phạt nàng hay không?”
“Là huynh? Giang hồ ly! Huynh tới đây làm gì?” Nghe vậy, Nhâm Phiêu Linh cảm thấy nao nao. Tuy rằng đêm qua hắn có nói sẽ tùy thời đến tìm nàng, nhưng nàng thật không ngờ tới, việc tùy thời này, lại là đêm tân hôn của nàng! Điều này có phần quá lớn mật!
“Giang hồ ly, huynh đi đi, lát nữa để người khác thấy được sẽ không tốt!”
“Sợ cái gì, ta là hái hoa tặc cơ mà! Lúc này xuất hiện, chính là thể hiện uy danh của ta!” Giang Vân Phi nghe vậy, phóng khoáng đong đưa cây quạt, căn bản không để ý tới người ngọc đang bất mãn.
“Huynh cố ý!” Vươn tay, bình tĩnh kéo hỉ khăn, khuôn mặt khuynh thành tuyệt luân của Nhâm Phiêu Linh lập tức hiển lộ.
“Nha đầu…” Giang Vân Phi thấy thế thì rung động. Cùng lúc hắn vì hành động tháo hỉ khăn xuống của nàng mà kinh động, mà về phương diện khác thì hắn lại vì dung mạo khuynh tuyệt thế nhân của nàng mà chấn động.
“Nha đầu, nàng…” Lại một lần nữa ngưng trọng, nhìn người ngọc trước mắt xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể dời tầm mắt, Giang Vân Phi liền quên cả động tác lắc lư cây quạt trong tay, hắn chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tê dại dưới đáy lòng chậm rãi mọc lên.
“Giang hồ ly.” Nhâm Phiêu Linh đứng lên, đi tới cạnh Giang Vân Phi, dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, “Giang hồ ly, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ta không muốn đùa giỡn với huynh, huynh tốt nhất là sớm rời khỏi đi.”
“Không muốn đùa giỡn với ta.” Nghe lời nói ấy, lòng Giang Vân Phi nảy lên lửa giận, nhưng hắn vẫn duy trì rất tốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười tà nịnh.
“Nếu như ta nói không thì sao?” Nghiền ngẫm chớp chớp cặp mắt hoa đào, đưa tay muốn nâng cái cằm tinh xảo của người ngọc, không ngờ lại bị nàng đơn giản tránh được.
“Giang Vân Phi, hôm nay ta không muốn ra tay với huynh, nếu huynh còn không đi–“
“Thì thế nào?” Tiếp lấy lời nàng, Giang Vân Phi trêu tức hỏi, “Nếu như ta không đi nàng sẽ như thế nào? Giết ta chăng? Chỉ sợ nàng còn không có năng lực này! Đả thương ta? Ta thấy thì nàng không nỡ!”
“Huynh có thể thử xem.” Môi chậm rãi cong lên, Nhâm Phiêu Linh nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Không biết vì sao, tuy rằng mặt Nhâm Phiêu Linh đang cười, nhưng lúc này trong mắt Giang Vân Phi, nụ cười đó lại cực kỳ nguy hiểm.
“Được rồi, ta đi! Thực ra tối nay ta cũng chỉ là đến xem phu thê hai người ân ái, chỉ là đáng tiếc, không chỉ không thấy được ân ái, mà ngay cả bóng dáng của tân lang cũng không thấy đâu, xem ra tối nay, có người nhất định phải độc thủ khuê phòng rồi!”
Bỏ lại câu trêu cợt, Giang Vân Phi không để ý đến khuôn mặt thoáng tái nhợt của Nhâm Phiêu Linh, cười đùa xoay người rời đi, “Ha ha, nha đầu! Hồ ly ca ca đi đây!”
Bạch quang chợt lóe, trong phòng chỉ còn lại Nhâm Phiêu Linh. Chỉ thấy tay nàng vịn mép bàn, vẻ mặt có chút đau đớn, Lăng ca ca, huynh quả thật như Giang Vân Phi nói sao?
Xoay người đi ra cửa phòng, hỉ bào đỏ thẫm lay động trong gió.
Trên mái hiên, một thân ảnh bạch sắc lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, trong ánh mắt có một tia hối hận.
Thân ảnh phong phanh quanh quẩn qua lại tại một chỗ trong hành lang, phía đối diện có người chậm rãi đi tới, Nhâm Phiêu Linh thấy thế lập tức tiến lên, “A Phúc, ngươi có thấy Lăng ca ca không?”
“Thiếu, Thiếu phu nhân!” Đợi a Phúc thấy rõ là ai, trong lòng hắn không khỏi cả kinh, “Thiếu phu nhân, sao cô lại một mình chạy đến đây?”
“Ta, ta thấy Lăng ca ca đã trễ thế này còn không về phòng, lo lắng có chuyện gì…” Tự biết thất lễ, Nhâm Phiêu Linh khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Nô tài đang đến báo cho Thiếu phu nhân đây! Thiếu gia hôm nay có thể quá cao hứng, bất tri bất giác uống nhiều một chút, có kêu thế