“Hôm nay mọi chuyện đã lỡ, không thể nào vãn hồi, như vậy lấy Thiến Nhu làm bình thê, ta nghĩ đây là phương pháp giải quyết thích đáng nhất…”
Lời nói băng lãnh, ánh mắt u ám, tất cả mọi thứ đều hiển hiện lên trong mắt Nhâm Phiêu Linh. Lăng ca ca, huynh, đang trả thù muội sao? Trả thù muội dây dưa, trả thù muội cố chấp?
Cười, nàng gắng gượng cười khẽ. Ngay lúc Lăng Như Kính muốn phát hỏa một lần nữa, thì nàng chậm rãi bước vào bên trong.
“Phiêu Linh…” Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Nhâm Phiêu Linh hai tay dâng trà, mặt mỉm cười đi đến trước mặt Lăng Như Kính và Lý Diễm, “Con dâu thỉnh an cha mẹ.”
“Phiêu Linh, mau đứng lên!” Thấy thế, Lăng Như Kính vội vàng nâng nàng dậy, ông áy náy không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nhâm Phiêu Linh lắc đầu, mỉm cười đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, châm thêm chén trà, rồi bước tới cạnh Lăng Triệt, hai mắt mang theo đau đớn và vui mừng: “Tuy rằng nên xưng huynh là phu quân, nhưng Phiêu Linh lại thích gọi huynh là Lăng ca ca! Lăng ca ca, xin uống trà!”
Gắng gượng mỉm cười, ngay khi Lăng Triệt uống xong chén trà vốn sẽ nên diễn ra ở chính sảnh, thì tim của Nhâm Phiêu Linh bỗng nhiên nhói lên. Giường đan ngổn ngang và vệt máu đỏ sậm kia đập vào mắt nàng, tất cả những thứ đó không có gì là không tố cáo người chồng phản bội…
Tim, rỉ máu, nhìn thân thể tuyết trắng của Trương Thiến Nhu phủ đầy vết tích sau khi hoan ái, hai tay Nhâm Phiêu Linh không khỏi run rẩy…
Thu lại tầm mắt, xoay người đi tới phía trước, dưới biểu tình như nai con của Trương Thiến Nhu, nàng hạ thắt lưng, nhặt quần áo nhẹ nhàng khoác lên người ả, “Thiến Nhu muội muội phải chịu khổ rồi, Lăng ca ca nhất định sẽ cho muội một danh phận.”
Dường như cảm giác được người ngọc dị thường, trong đôi mắt yêu mỹ của Trương Thiến Nhu hiện lên một tia sáng, nhưng ả không hổ là cao thủ che giấu, chỉ trong nháy mắt tia sáng kia đã chuyển hóa thành từng giọt thanh lệ, “Phiêu Linh tỷ tỷ, Thiến Nhu thật xin lỗi tỷ…”
“Đừng nói như vậy!” Khe khẽ lắc đầu, thoải mái vỗ vỗ bờ vai ả, trong lúc lơ đãng thì ánh mắt nàng lại khẽ chạm vào ánh nhìn khiêu khích của Lăng Triệt.
Tay, nhất thời khựng lại!
Lăng ca ca, thì ra huynh, quả thật đang trả thù muội…
“Nếu quận chúa cũng nguyện ý cùng Thiến Nhu tỷ muội tương xứng, vậy phụ thân sẽ không cản trở nữa chứ, nhi tử sẽ phái người an bài mọi thứ!”
“Nghịch tử, mày–“ Lăng Như Kính vươn tay bụm ngực, dựa lưng vào cột nhà, hai mắt trợn trừng nhìn Lăng Triệt.
Nhưng vào lúc này, thanh âm bình thản kia lại truyền đến: “Cảm tạ phụ thân thương yêu, Phiêu Linh nguyện ý cùng Thiến Nhu muội muội cộng thị”
Lăng ca ca, nếu như đây là điều huynh muốn? Vậy, Phiêu Linh cho huynh…
“Phiêu Linh, con–“ Nghe vậy, Lăng Như Kính vung mạnh tay áo, vô cùng đau đớn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc và bất đắc dĩ. Thấy thế, nỗi hận trong lòng Lý Diễm càng thêm mãnh liệt, bà ta mỉm cười bước tới, nắm lấy tay Trương Thiến Nhu đặt vào tay Lăng Triệt, “Phiêu Linh của chúng ta không hổ là Thừa tướng chi nữ, hành vi xử thế rất có phong cách quý phái! Nếu con bé đã đồng ý, chúng ta làm cha chồng, mẹ chồng cũng không nên nói thêm điều gì. Việc này không nên chậm trễ, Triệt nhi, con cũng nhanh dẫn Thiến Nhu đi Trương phủ cầu thân, chuyện còn lại thì để cho hạ nhân chuẩn bị.”
“Vâng!” Lăng Triệt khẽ gật đầu, sau đó cố ý nghiêng đầu nói với Trương Thiến Nhu, “Nhu nhi, muội hãy đi vào phòng thay bộ y phục khác, sau đó chúng ta cùng đi.”
“Vâng! Triệt ca ca!” Trương Thiến Nhu cười mỉm, nghe thấy Lăng Triệt gọi mình là “Nhu nhi”, đáy lòng ả dào dạt đắc ý. Kế hoạch ra vẻ bi thương còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của ả, bước đầu tiên xem như là viên mãn, kế tiếp…
Ánh mắt như có như không đảo tới người Nhâm Phiêu Linh, sau đó chuyển hướng nhìn Lăng Triệt. Hừ! Ta đã nói rồi, người đàn ông này, sau cùng vẫn là của ta! Lòng nghĩ thầm thế, Trương Thiến Nhu chậm rãi đi ra ngoài.
“Cha, mẹ, Phiêu Linh cũng xin cáo lui!” Nhâm Phiêu Linh mỉm cười xoay người, dưới ánh nhìn khác nhau của mọi người, thân ảnh đơn bạc chậm rãi ra khỏi cửa.
Trong Lăng Vân thính, người đi hết cũng bảy tám phần, chỉ còn lại Lăng Như Kính và Lý Diễm, hai người quay mặt nhìn nhau.
“Lý Diễm, ta nói cho bà biết, bà tốt nhất vẫn duy trì hình dạng ôn lương của mình! Nếu như ngày nào đó bị ta biết bà âm thầm đùa giỡn thủ đoạn, thì bà đừng trách ta không niệm tình phu thê nhiều năm!”
“Hừ! Lăng Như Kính, ta không có nghe lầm chứ? Hoá ra giữa chúng ta còn có ân nghĩa phu thê cơ đấy? Ta còn tưởng rằng cái chúng ta có, cũng chỉ là oán hận lẫn nhau! Lăng Như Kính, nếu như lần này không phải bởi vì nữ nhi của tiện nhân kia, e rằng có đến chết ông cũng không chủ động nói chuyện với ta? Ha ha, Lý Diễm ta quả thật là có phúc khí, không chỉ một lần thu được hai con dâu nhu thuận, ngay cả phu quân mặt lạnh hơn nhiều năm cũng bắt đầu để ý tới ta! Ha ha, ha ha ha ha!”
Dứt lời là một tràng cười âm lãnh, Lăng Như Kính nghe thế cau chặt hàng lông mày, sau đó, ông chán ghét phất tay áo, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại. Mà phía sau, nhìn bóng lưng thanh lãnh của ông, Lý Diễm càng cười điên cuồng, tiếng cười ấy thật khiến người người ta rùng mình hoảng sợ…
Chuyện Lăng phủ lấy bình thê truyền mở khiến toàn quốc oanh động.
Trên bàn