Phủ Thừa tướng, trong phòng Nhâm Phiêu Linh.
“Phụ thân, Linh nhi không đi! Linh nhi không đi đâu! Linh nhi không muốn rời xa phụ thân, không muốn rời khỏi nhà!” Trong phòng, một cô bé sắc mặt tái nhợt, lúc này đang bắt lấy góc áo Nhâm Ngạo khổ sở cầu xin.
“Cha vì sao lại gửi muội muội đi !” Bên cạnh, vẻ mặt thiếu niên dần dần lộ vẻ khí khái hào hùng cũng không hờn giận kháng nghị.
“Chuyện vi phụ quyết định, khi nào đến phiên các con nhận xét ! Linh nhi, con thu thập một chút, ngày mai chuẩn bị xuất phát!” Nhâm Ngạo nhìn hai con khóc nháo trước mặt, không khỏi nghiêm nghị trầm mặc.
“Phụ thân! Linh nhi không muốn, Linh nhi không muốn rời khỏi nhà, không muốn rời khỏi Lăng ca ca!” Nữ hài khóc thương tâm, bả vai nho nhỏ không ngừng run run.
“Linh nhi, vì bệnh của con, phụ thân không thể không ra hạ sách này, con ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần trị khỏi bệnh, vài năm sau con liền có thể trở về” Vẫn là không đành lòng, Nhâm Ngạo lúc này tận lực thả lỏng ngữ khí.
“Cha! Chẳng lẽ bệnh của Phiêu Linh còn chưa hết sao?” Thiếu niên nghe vậy vẻ mặt hiện lên tia kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào Nhâm Ngạo, có chút không tin hỏi.
“Ừhm!” Gật gật đầu, Nhâm Ngạo cất tiếng nói trầm thấp “Phong nhi, chuyện này không thể truyền ra bên ngoài, chỉ nói Linh nhi lên núi học nghệ, qua vài năm lại quay về.”
“Hài nhi đã biết!” Mặc dù không rõ phụ thân vì sao phải làm như vậy, nhưng sự tình quan hệ trọng đại đến muội muội của mình, thiếu niên lúc này cũng nghe theo gật gật đầu.
“Linh nhi!” Quay đầu nhìn nữ hài đang khóc, Nhâm Ngạo tràn đầy đau lòng vươn tay vuốt đầu của nàng “Linh nhi, người đem con lên núi trị bệnh tốt lắm, phụ thân sẽ phái người đi tiếp con”
“Phụ thân….” Nức nở kêu, hai mắt nữ hài hồng hồng mở to, kéo góc áo của cha mà thương tâm nói “Phụ thân, Linh nhi thực sự không nỡ xa phụ thân, ca ca, còn có Lăng ca ca…..”
“Linh nhi ngốc, phụ thân làm sao bỏ con được! Tới trên núi rồi, phải nghe lời sư phụ, sư phụ là cao nhân nổi danh khắp thiên hạ, con nhất định phải dụng tâm học bản lĩnh, hảo hảo đem bệnh điều trị cho tốt, có biết không?”
“Phiêu Linh biết rồi….” Ủy khuất cúi đầu, nước mắt một giọt tiếp một giọt từ trong đôi mắt to trượt xuống, mặc dù rơi xuống đất, nhưng lại đánh vào lòng Nhâm Ngạo.
Tiểu Linh nhi của hắn, bé mới chỉ có mười tuổi, hắn lại như thế nào nhẫn tâm để bé sống cô đơn nơi đất khách đâu? Thế nhưng, nếu không làm như vậy, có biện pháp gì có thể cứu bé đây? Bất đắc dĩ! Thở dài ! Gánh nặng trên thân, che dấu vẻ đau thương trên mặt, Nhâm Ngạo chậm rãi đi ra bên ngoài.
Hồi lâu sau.
Nữ hài đi tới trước mặt thiếu niên nghẹn ngào cúi đầu nói “Ca ca, huynh dẫn muội đi gặp Lăng ca ca được không?”
“Phiêu Linh….” Thiếu niên muốn nói lại thôi, hắn như thế nào lại không biết muội muội từ nhỏ đã thích người kia? Tuy rằng hắn cũng không cho là cái băng nhân kia có chỗ nào đáng quý với muội muội như thế, nhưng lúc này đối với muội muội đang khóc thương tâm, trái tim hắn lại không đành lòng cự tuyệt.
“Phiêu Linh, muội thật sự muốn gặp hắn sao?”
“Vâng!” Nữ hài thật mạnh gật đầu.
“Nhưng mà muội biết rõ hắn sẽ không để ý muội…” Nhâm Húc Phong cũng không biết rốt cuộc vì cái gì, một Lăng Triệt đối với bất luận kẻ nào cũng lạnh lùng không nói, vì sao lại nhiều lần ác ngôn với một mình Phiêu Linh?
“Không sao, ca ca, vô luận Lăng ca ca có như thế nào, trước khi đi, Phiêu Linh muốn gặp Lăng ca ca một lần” Nữ hài kiên định nói.
“Được rồi!” Không biết làm