"Sao nào" Long Quân Thương hỏi.
"Tham kiến nhị vương gia"
Tiểu Tâm nhanh chóng quỳ xuống, thật không biết tại sao Tuyệt Tình cung chủ lại trở thành nhị vương gia nhưng lễ là không thể bỏ.
"Xem ra nhị vương gia vẫn là có uy hơn Tuyệt Tình cung chủ rồi"
Long Quân Thương vẫn không quên trêu chọc.
"Được rồi tiểu Tâm muội về phòng đi"
Lãnh Băng Châu thật không nhìn được nữa lên tiếng.
Tiểu Tâm vẫn do dự nhưng cuối cùng vẫn lui ra, chờ tiểu Tâm lui ra Lãnh Băng Châu chuyển mắt nhìn nam nhân đối diện.
"Nhị vương gia nên về rồi" cô không chút lưu tình đuổi người.
"Nàng tốt xấu gì cũng cho ta uống hết tách trà chứ"
tài pha trà này đúng là không chê vào đâu được, nhưng tính khí này thì quá đạm bạc đi còn đuổi cả y nữa chứ.
Long Quân Thương lần đầu đối với bản thân có nghi ngờ.
"Vậy tùy ngài"
Lãnh Băng Châu không quan tâm tự nhiên mà đi ra sau bình phong rửa mặt rồi lại mang mạng che vào sau đó tiến đến bàn tháo cây trâm cài xuống.
Vốn cô chỉ cài một cây trâm ngọc nên khi tháo xuống mái tóc dài mượt chảy xuống mạng che vẫn còn mang vẫn không che hết vẻ đẹp của cô.
Long Quân Thương có chút thất thần, xem ra tạm thời cái mạng che này sẽ không tháo xuống cho đến khi y rời đi, có chút tiếc nuối nhưng y cũng không gấp đặt ly trà xuống rồi nhanh chóng lách mình đi mất.
Lãnh Băng Châu mắt thấy trong phòng không còn ai mới tháo luôn mạng che xuống rồi cởi áo ngoài lên giường nằm đọc sách bất tri bất giác ngủ mất.
Long Quân Thương hồi phủ, y lại vào thư phòng viết thư pháp trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh mái tóc như tơ đó chảy dài xuống, mỹ nhân bạch y mang mạng che ngồi bên gương đồng đôi mắt trong như làn thu thủy nhưng đầy đạm mạc.
"Người đâu" Long Quân Thương lên tiếng gọi
"Vương gia có gì phân phó" quản gia bước vào.
"Cho người trồng thêm đào trong vườn, còn nữa trồng bỉ ngạn bên dưới" Long Quân Thương nhớ đến khuôn viên trong viện của Lãnh Băng Châu, trồng bỉ ngạn trong sân xem ra là rất thích.
"Vương gia bỉ ngạn mang điềm gở" quản gia nhịn không được lên tiếng nhắc.
"Vương phi thích nên trồng đi bên Tuyệt Tình cung cũng như thế" Long Quân Thương không kiên nhẫn lên tiếng.
Mặc dù không biết sao y lại làm như vậy, nhưng dường như y nghĩ đó là chuyện đương nhiên, y muốn nhìn là nụ cười của người kia chứ không phải cái cau mày.
"Vâng thuộc hạ cho người làm ngay" xem ra vương gia rất để ý vương phi, còn chưa qua cửa đã chiều thế rồi.
Đông qua xuân đến ba tháng nhanh chóng trôi qua, việc hoàng thượng tứ hôn cho nhị vương gia ai ai cũng biết.
Xem ra nhị vương gia này không còn cơ hội gì nữa rồi, cưới một xấu nữ về làm vương phi cũng xem như là một đôi đi.
Một tiêu dao vương không có tiền đồ và một xấu nữ bị thất sủng âu coi như duyên trời định.
Sáng sớm trời còn chưa tỏ hẳng đã có tiếng ồn đánh thức Lãnh Băng Châu, hôm qua cô thức khuya kết toán sổ sách nên có chút đau đầu vì vậy cho dù tiếng ồn đã đến cửa cô vẫn không có ý định ra xem.
Trong ba tháng qua nhờ có sự giúp đỡ của cửu cửu và Tuyệt Tình cung cô đã mở được một quán ăn lớn, lúc đầu khá khó khăn nhưng nhờ cô vận dụng kí ức kiếp trước và những món ăn mới lạ nên trong vòng ba tháng Bạch Nguyệt lâu của cô phát triển nhanh chóng giờ cô cũng có thu nhập ổn định.
"Tỷ người mau rời giường đi" tiếng của Tiểu Tâm làm cô nâng mắt nhìn.
"Ta biết rồi" hôm nay là ngày thành thân không dậy sớm cũng không được.
"Tỷ có chút tự giác của một tân nương được không" Tiểu Tâm vừa cằn nhằn vừa hầu hạ cô tấm rửa thay y phục, vì để tránh bị phát hiện nên người trang điểm cho cô cũng chỉ có Tiểu Tâm những người còn lại sớm đã bị Tiểu Tâm đuổi ra ngoài cho dù có phản đối thế nào đi chăng nữa.
"Muội ngày càng dong dài" Lãnh Băng Châu gõ nhẹ mũi tiểu Tâm, từ khi theo cô đến chỗ Bạch Nguyệt lâu làm tính của tiểu Tâm càng ngày càng hoạt bát, thậm chí còn vô cùng thông minh lanh lợi vì vậy cô giao cho quản lí mấy người trong quán.
"Tỷ ngồi đi muội chải tóc cho"
nhan sắc này của tỷ tỷ mà ra ngoài chỉ sợ thật sự có chuyện rốt cuộc tỷ ấy có phải phàm nhân không mà lại đẹp như thế chứ.
Hỉ phục đỏ thẫm được may vô cùng tỉ mỉ với chỉ thêu bằng chỉ vàng, ôm trọn