Sáng ra Lãnh Băng Châu cùng Tiểu Tâm lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ trước tiến về phủ Lãnh thừa tướng.
Còn Long Quân Thương lúc trời còn chưa sáng hẳng hình như có việc gấp nên đã rời đi.
"vương gia không đi cùng chúng ta sao" Tiểu Tâm không nhịn được hỏi.
Ngày lại mặt lại chỉ có một mình Lãnh Băng Châu hồi phủ chẳng lẽ nhị vương gia mới thành thân ba ngày đã chán tỷ tỷ rồi.
"ngài ấy có việc, chút sẽ đến sau" Lãnh Băng Châu trả lời.
Nhớ tới lúc sáng còn mơ màng nghe Long Quân Thương nói gì đó rồi đi mất cô cũng không rõ lắm.
Tuy vậy khi tỉnh dậy mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí Long Quân Thương còn viết giấy để lại cho cô.
nhớ tới mấy câu mà Long Quân Thương cứ nhắc đi nhắc lại trên giấy là vì có việc nhưng chắc chắn sẽ đến của y Lãnh Băng Châu nở nụ cười nhẹ.
Mặc dù Lãnh Băng Châu không để tâm việc mình hồi phủ với ai nhưng có người sợ cô tủi thân, quan tâm tới cảm nghĩ của cô thật tốt.
"tỷ! chiều nay chúng ta có ghé phủ quốc công không" Tiểu Tâm nghe Lãnh Băng Châu trả lời trong lòng cảm thấy yên tâm.
Cô biết mà cô gia vẫn luôn sủng ái tỷ tỷ, thì ra là có việc chứ không phải không muốn cùng tỷ ấy hồi phủ.
"để vài hôm lại đi sau! chiều nay đến Bạch Nguyệt lâu" đã mấy hôm vì hôn lễ cô không đến Bạch Nguyệt lâu xem xét rồi.
xe ngựa từ từ dừng lại trước cổng thừa tướng phủ.
Tiểu Tâm nhanh nhẹn nhảy xuống rồi đỡ Lãnh Băng Châu.
Ám vệ đóng giả nô bọc đi theo cũng nhanh chóng mang lễ vật xuống rồi tiến đến cửa.
"Đại tiểu thư hồi phủ xin thông báo một tiếng" ám vệ tiến đến thông báo với gia đinh canh cửa.
Gia đinh nhìn ra thấy là xe của nhị vương phủ cũng biết là tiểu thư nhà mình hồi phủ.
Tuy nhiên, nhìn nhìn lại chỉ thấy có mỗi Lãnh Băng Châu liền không phản ứng.
Trong lòng họ tuy mấy tháng trước quản sự vì cô bị đánh hai mươi gậy làm họ có chút kiêng dè.
nhưng như vậy thì làm sao chứ.
Tam tiểu thư và tứ tiểu thư đã nói không cần để tâm, dù sao thì đại tiểu thư gả cho nhị vương gia không tiền đồ đã không còn hi vọng gì.
Chẳng những thế ngay cả nhị vương gia vô dụng mà còn không thèm sủng ái để thê tử về lại mặt một mình.
Hai gia đinh đặt bàn tính so sánh cảm thấy di nương và hai vị tiểu thư được thừa tướng sủng ái vẫn cao hơn xấu nữ bị thất sủng.
Do đó cả hai liếc nhìn rồi mặc kệ.
"nhị vương phi đến mau đi thông báo" ám vệ vừa nhìn liền biết.
Tuy nhiên do Lãnh Băng Châu vẫn đứng yên không lên tiếng nên y cũng không dám làm càng.
Cho dù vậy lần thông báo sao ám vệ đã đổi thành nhị vương phi để nhắc cho hai nô bộc thân phận của Lãnh Băng Châu.
"chờ chút" một gia đinh nghe vậy thì có chút mất kiên nhẫn đi vào.
Vì là buổi sáng kẻ qua người lại rất nhiều, nhìn chiếc xe ngựa của nhị vương phủ rồi nhìn sang người bị chặn trước cửa ai cũng biết là nhị vương phi về lại mặt.
kẻ đến người đi thấy Lãnh Băng Châu chỉ về một mình mà không có vương gia bồi cùng.
Hơn nữa khi về đến cửa còn bị gia đinh làm khó dễ liền xúm lại thầm thì chỉ trỏ.
"bọn họ thật quá đáng" Tiểu Tâm nổi giận đùng đùng muốn xông vào
"đừng tức giận" Lãnh Băng Châu vẫn bình tĩnh đứng đó.
Cô nhắc Tiểu Tâm rồi đưa mắt nhìn một vòng, thấy mọi người chỉ trỏ cô cũng mặc kệ.
Cũng tốt càng đông càng tốt.
"chúng ta nói với nhị vương gia xem ngày ấy có lật phủ thừa tướng lên không" Tiểu Tâm vẫn không cam lòng.
"nói năng thật hùng hồn, phủ thừa tướng là nơi nào chứ"
"đã bị hủy dung còn bị thất sủng"
"đúng đó cho dù nhị vương gia sủng thì y cũng chả dám động đến thừa tướng phủ"
"cứ ngỡ hóa phượng hoàng nhưng mà cành này lại không cao để trèo"
mấy người xung quanh nghe Tiểu Tâm nói liền cười nhạo rồi bắt đầu trào phúng.
Người đời ai cũng biết nhị vương gia vô năng, nhị vương phủ chỉ là cái vỏ nhận bổng lộc sống qua ngày.
Ngày thành thân vì mặt mũi hoàng gia mà hoàng thượng và thái hậu đến dự.
Thật không ngờ vương phi này còn xem là thật muốn lật thừa tướng phủ.
"vương phi" ngay cả ám vệ cũng nghe không được nữa lên tiếng.
Lãnh Băng Châu vẫn vân đạm kinh phong
"không sao cứ chờ đi" Lãnh Băng Châu tính toán thời gian, sắp bắt đầu rồi.
Ngay lúc đó một giọng nói châm chọc vang lên
"ôi nhị vương phi về rồi đó à" gia đinh trong phủ không báo tin cho nhị di nương vì vậy giọng nói đó là của di nương.
Theo sau bà ta còn có tam di nương, Lãnh Băng Vân, Lãnh Y Y, Lãnh Băng Ngọc.
Đại phu nhân sau khi Lãnh Băng Châu thành thân liền bị ngoại tổ mẫu của Lãnh Băng Châu phạt đến từ đường sám hối đến giờ vẫn chưa được ra ngoài.
Lãnh thừa tướng thì có vẻ vẫn chưa thượng triều xong.
"chim sẽ hóa phượng hoàng bất thành nên về một mình đó à" Lãnh Băng Vân châm chọc.
Mấy cái tát và mấy ngày phạt đó cô sẽ mãi không quên.
Mấy tháng nay vì phụ thân nói với cả nhà Lãnh Băng Châu đã về mách lẻo với phủ quốc công vì vậy bọn họ cũng nhịn xuống.
nhưng mà bây giờ không cần nữa, Lãnh Băng Châu gả qua nhị vương phủ thì phủ quốc công sẽ khó nhúng tay vào.
Dù sao thì hoàng thượng cũng kiên kị việc hoàng gia cấu kết.
Hơn nữa ả xấu nữ này còn không được sủng ái, cục tức mấy tháng nay đến lúc được thả ra rồi.
"đúng là có giáo dưỡng và hiểu lễ" Lãnh Băng Châu chỉ nhàn nhạc nhìn họ rồi tiến lên.
Nhưng chỉ vừa đến cửa liền bị bọn họ ngăn lại
"thừa tướng phủ không phải là nơi con chó con mèo nào muốn vào là vào" Lãnh Băng Vân căm tức nói, cô muốn chọc tức Lãnh Băng Châu hạ nhục cô ta trước mặt mọi người.
Nhưng thái độ của Lãnh Băng Châu cứ xem họ như cây cỏ làm cho bọn họ cứ như đánh vào bông.
"nghe thấy không" đột nhiên Lãnh Băng Châu cao giọng nói với mấy kẻ tập trung hóng hớt bên ngoài rồi quay người lên xe ngựa ngồi.
mấy người thấy cô như vậy cũng há hóc mồm, Lãnh Băng Châu bị điên rồi ư bị sỉ nhục vẫn không phản kháng còn nhắc bọn họ nghe cùng.
"tỷ rốt cuộc tỷ làm gì" Tiểu Tâm nhìn Lãnh Băng Châu lôi sách ra đọc liền tức không chịu được.
"chờ người" Lãnh Băng Châu không quan tâm thản nhiên đọc sách.
"còn không đánh xe đi đậu trước cửa thừa tướng