"hoàng thượng, hoàng hậu đến" tiếng của Thường Hỉ cất lên làm mọi người thu hồi tầm mắt.
Tất cả đều đứng dậy hành lễ
"Hoàng thượng, hoàng hậu vạn vạn tuế" Long Quân Thiên và Tần Vô Sương đi về chỗ của mình ngồi xuống
"Bình thân"
"Tạ hoàng thượng"
Ngay sao đó là mấy ánh mắt lại đổ về.
Mấy người họ cũng mặt kệ tiếp tục làm việc của mình.
Long Quân Thương gắp món điểm tâm thứ ba trên bàn cho Lãnh Băng Châu.
An Lăng nhìn Long Quân Thương sắp dính trên người cháu mình mà đút điểm tâm liền ho nhẹ một tiếng nhắc
"Vương gia! chú ý một chút" đừng cho là ông không thấy mỗi lần Lãnh Băng Châu dịch người ra là Long Quân Thương lại dùng gương mặt yêu nghiệt u oán nhìn.
Thật không ngờ cái tên mà mình còn đánh không lại trước mặt cháu gái mình lại có vẻ mặt như vậy.
"Cữu cữu đều ngồi cạnh cữu mẫu sao lại ganh tị với ta" Long Quân Thương mặc phi thường dày nói
"Cái người này" Lãnh Băng Châu nghe y nói mà xấu hổ muốn chết gõ nhẹ tay y
"cữu cữu mặc kệ chàng ấy" cô nói rồi lại dịch ra một chút
"chàng cũng thật là! hai đứa nó vui vẻ là được rồi" An phu nhân cũng nhìn thấy bật cười gắp thức ăn cho An nguyên soái
"ngồi yên đó" Lãnh Băng Châu liếc mắc nhìn cái tên lại muốn dính vào lên tiếng
"sứ thần vào rồi" An nguyên soái nhìn Long Quân Thương bị Lãnh Băng Châu liếc đến an phận liền vui vẻ.
Tài giỏi thế nào cũng đều bị cháu ông trị được, còn không phải chỉ có thể u uất nhìn ông thôi sao.
Ngay sau lời của An Lăng tiếng công công xướng tên danh sách các sứ thần vang lên.
Lần lượt các sứ thần đều tiếng vào.
Năm nay chỉ còn ba mươi chín nước và bộ lạc nhưng lễ vật và người đều đông hơn năm trước.
Mười bộ Oa Nhĩ và Cát Cách chỉ trong một năm đều thành quá khứ.
Tốc độ này làm các nước đều kinh hãi vì vậy cũng không dám có suy nghĩ quá phận nữa.
Lễ vật và sứ thần tiếng vào liền xướng tên thật lâu mới xong.
Cho dù ít hơn mười khu vực nhưng lại náo nhiệt hơn năm ngoái.
Năm nay hoàng đế Long Quân Thiên còn muốn ăn mừng cho hoàng đệ mình vì vậy người đến chúc vô cùng đông.
Ngay cả quan thần đều được đặc cách mang theo một người trong phủ.
Vì vậy ngoại trừ các sứ thần và các lão quan thì trong điện vô cùng nhiều oanh oanh yến yến.
Tài tử gia nhân khắp nơi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tuy hoàng đế không nạp phi nữa nhưng nhị vương gia thì không a.
Năm trước cũng chỉ nói một câu nhưng vì mọi người nghĩ do ngài sủng nhị vương phi nên nói vậy.
Nam nhân mà ai mà chẳng tam thê tứ thiếp, cho dù nhị vương phi có là mỹ nhân thiên hạ thì mấy tiểu thư, công chúa ở đây vẫn không mất hi vọng.
Mấy công tử vương tôn nhà quyền quý cũng đến đây rất đông.
Đây là cơ hội để thể hiện tài năng và tìm một mối hôn sự tốt.
Cho nên đa phần văn võ bá quan đều dắt theo những đứa con ưu tú của mình.
Tỉ lệ hoàng tử và công chúa các nước đến đây cũng cao hơn mọi năm.
Nhìn đám người tiếng vào điện cùng với đủ loại hương thơm phảng phất mấy người chỗ Lãnh Băng Châu cau mày.
Ngay lập tức như họ nghĩ Lãnh Băng Châu liền ắt xì.
Cô đã che khăn quay đi nên cũng không lớn lắm.
Nhưng vì họ là tâm điểm chú ý nên mọi người liền thấy.
Tần Vô Sương quay qua hỏi
"muội muội không khỏe sao?" mùi hương thơm phảng phất khắp cả điện.
Với người khác thì không nói nhưng với Lãnh Băng Châu nhạy cảm với mùi hương liền có chút khó chịu
"chỉ là...ắt xì" Lãnh Băng Châu lúng túng quay mặc vào người Long Quân Thương.
Long Quân Thương thấy vậy đau lòng muốn chết cố gắng ôm cô lại hạn chế thấp nhất mấy hương hoa.
"nàng ấy không chịu được mấy mùi phấn hoa quá nồng" Long Quân Thương thay Lãnh Băng Châu trả lời, giọng nói có chút lạnh.
Khác hẳng với vị vương gia cười nói lúc nãy trên điện.
"Bạch Tước quốc của chúng tôi có một loại thảo dược có thể làm mất đi mùi hương của mấy loại khác! chỉ giữ lại mùi thảo dược nhàn nhạc.
Nếu vương gia không chê liền cho vương phi ngưởi một ít" hoàng tử của Bạch Tước quốc thấy Lãnh Băng Châu liền rung động.
Cho dù bây giờ đã là thê tử của người khác vẫn không nhịn được có chút thương tiếc với mỹ nhân.
"Đa tạ hoàng tử" Long Quân Thương che Lãnh Băng Châu vào lòng tránh khỏi ánh mắt của tê hoàng tử Bạch Tước quốc.
Nếu không phải vì hoàng huynh mình y liền mang Lãnh Băng Châu hồi phủ, dù sao thì lễ này lớn như vậy cũng là vì y.
Cả hai không thể nói về là về.
Long Quân Thương mở bình thuốc tự mình ngửi một cái.
Thấy đúng là an toàn liền đưa cho Lãnh Băng Châu.
Lãnh Băng Châu biết mình đã gây phiền phức nên cố gắng nhịn xuống hết mức có thể.
Bởi vì không được thoải mái mà cái mũi bị nghẹn đỏ ửng một chút, đôi mắt cũng đầy hơi nước.
Mọi người trong điện thấy một màng như vậy liền hít khí.
Mỹ nhân này quá mức câu người rồi.
Mấy hoàng tử và thái tử các nước khác cũng kinh diễm đến có chút thất thố.
Long Quân Thương hiện tại mặt đã lạnh xuống thêm một tầng.
Nhìn Lãnh Băng Châu ngửi nhẹ bình thuốc xong liền ân cần hỏi
"ổn hơn không" giọng nói ôn nhu khác hẳng với vẻ mặt
"tốt hơn rồi" Lãnh Băng Châu khẽ gật đầu.
Cô có chút bất lực, mũi quá nhạy cảm cũng không biết phải làm sao.
"mùi hương ở trong điện quá nồng! người đâu mở cửa điện và cửa sổ ra" Tần Vô Sương lên tiếng.
Mấy tiểu thư công chúa nghe vậy có chút khó chịu, hoàng hậu nói như vậy là chê họ dung tục xài huân hương quá nồng hay sao.
Dù sao thì mùi hương này cũng từ họ mà ra.
"Nếu hoàng tử cần gì chỉ cần trong khả năng bổn vương sẽ giúp ngài một việc" Long Quân Thương quay qua nói với hoàng tử Bạch Tước quốc.
Cũng không thể dùng tiền hay hiện vật trả lại vì như vậy Bạch Tước quốc sẽ thấy lúng túng.
"vương gia không cần bận tâm! cũng chỉ là một lọ thảo dược" Bạch Minh Phong trả lời.
Dù sao y cũng chỉ là không muốn mỹ nhân khó chịu
"Với bổn vương thì chỉ cần vương phi thoải mái liền vô cùng giá trị! bổn vương sẽ không nhận không" Long Quân Thương trả lời.
Cho dù nhiều hay ít y cũng không muốn Lãnh Băng Châu nhận không đồ của tên này
"nếu vậy ta xin ghi nhớ lời hứa này" Bạch Minh Phong cảm nhận muội muội của mình kéo tay áo mình liền nhận lời ngồi xuống.
Bạch Minh Nguyệt kể từ đêm đó liền nhớ mãi không quên.
Hôm nay vừa gặp hai người bước vào