Lão đầu liếc mắt nhìn Từ Cảnh, phát hiện tiểu tử này có vẻ mặt điềm tĩnh không hề sợ hãi, không có mở miệng giễu cợt như những người khác, thay vào đó, lão giả có vẻ hứng thú mà hỏi: “Tiểu tử, sao lại nghĩ là phật châu của cậu có thể đổi lấy Tuyết Liên của lão tử?“Ta cũng không rõ! Nhưng ta cảm thấy có thể đổi."Từ Cảnh chí khí hùng hồn, ăn ngay nói thật.“Tên này...... Hắn có bị điên không? Làm sao mà hắn tới được đây?”“Làm lỡ thời gian bọn ta, tản đi đi!”“Này! Vị tiểu huynh đệ băng bó khắp người a, ngươi đối với kim cương có hứng thú không? Ta ở Nam Phi làm kim cương, cùng ngươi đổi trà đại hồng bào, ngươi ý sao?”Quyền quý xung quanh đều cảm thấy Từ Cảnh không thể hiểu được được, mua cái Phật châu năm tệ lại muốn đổi người khác Tuyết Liên, cảm giác thần kinh hắn đã không ổn định.Tất cả mọi người điều không muốn lại lãng phí thời gian trên người hắn, cùng so sánh với, cực phẩm trà đại hồng bào của Vương Diệc Khiêm càng có lực hấp dẫn bọn họ hơn.Nhưng lão đầu này lại đối với Từ Cảnh càng thêm tò mò, phát hiện trên người Từ cảnh có một cỗ cường lực tự tin, làm lão hứng thú thật lớn.Lúc này, xung quanh Vương Diệc Khiêm đã bu đầy người, bộ phận quan lớn quyền quý đều là nhao nhao lấy ra báu vật quý nhất của mình, nước miếng văng tung tóe mà giới thiệu, sống chết muốn đổi lấy trà đại hồng bào của Vương Diệc Khiêm.Bị nhiều như vậy quyền quý coi trọng, hơn nữa còn là ngay trước mặt Tịch Triêu Thanh cùng Từ Cảnh, thứ khoái cảm này không phải có thể diễn tả bằng lời ra được, Vương Diệc Khiêm trong lòng cực kỳ thư sướng, cả người đều có chút lâng lâng.Bất quá......Ngay khi hắn nhìn về phía Tịch Triêu Thanh thời điểm, lại phát hiện Tịch Triêu Thanh căn bản cũng không có nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh như nước, nhẹ nhàng vén nhẹ tóc mái, đôi mắt đẹp không hề rời khỏi Từ Cảnh, toát ra thần thái, tín nhiệm vô điều kiện mà người mình yêu thương mới có được.Vương Diệc Khiêm ngực như bị lưỡi dao đâm xuyên, cực kỳ buồn bực, tâm tình trong chốc lát như rơi xuống đáy vực.Hắn ra sức chen qua đám đông, nói với Tịch Triêu Thanh: “Tiểu Thanh...... Ngươi muốn mua cái gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, thích mua cái gì ta đều giúp ngươi mua được!”.“Lão gia tử kia không phải là chướng mắt trà đại hồng bào của ngươi sao? Ta muốn mua Tuyết Liên, ngươi giúp được sao?” Tịch Triêu Thanh khinh thường nói với hắn.Vương Diệc Khiêm vừa nghe liền bực bội, nói : “Lão chính là lão gia hỏa không có kiến thức! Quản hắn để làm gì? Tuyết Liên giá trị mười triệu? Có thể cùng trà đại hồng bào của ta đánh đồng? Hắn cùng Từ Cảnh giống nhau, cái gì cũng không hiểu! Giả bộ so với người khác đều giỏi hơn!”“Câm miệng cho ta! Ngươi ở đâu ra tư cách đánh giá Từ Cảnh?!” Tịch Triêu Thanh mặt cười nhưng trong không cười, lạnh giọng nói với hắn.“Ta...... Ở đâu ra tư cách?” Tịch Triêu Thanh thái độ như thế khiến Vương Diệc Khiêm tức giận như muốn ngất đi, hắn chính là Mãn thiếu gia Vương gia ở thủ đô, còn không có tư cách đánh giá một tên giao đồ ăn hay sao?“Ta tuy đổi không được, nhưng ta cũng không cảm thấy Từ Cảnh có thể đem Tuyết Liên đổi được!” Vương Diệc Khiêm ghen ghét dữ dội, cắn răng nghiến lợi nói.“Người đâu! Thẩm định viên, tiểu tử này nói trên tay hắn chuỗi Phật này có thể đổi được Tuyết Liên của ta, lão tử xem không hiểu, các ngươi qua đây giúp lão tử nhìn một chút!”Không biết từ lúc nào, lão đầu bán Tuyết Liên lại đem thẩm định trưởng của tổ chức đấu giá hội kêu đến, là một trung niên béo khoảng hơn 50 tuổi, mang mắt kiếng gọng vàng, công tác ở tổ chức đấu giá hội cũng hơn hai mươi năm, cơ hồ không có khả năng đồ dỏm nào có thể qua được ánh mắt của hắn, cũng không có bảo vật nào mà hắn không thẩm định được giá trị.Nhìn thấy lão đầu tính tình cổ quái táo bạo, vậy mà không có giống những người khác xem thường Từ Cảnh, ngược lại vô cùng coi trọng mà gọi tới thẩm định trưởng, không khỏi làm cho những quan lớn quyền quý lại lần nữa tò mò, nhao nhao hướng nhìn về phía Từ Cảnh.Nhưng người thẩm định trưởng vẻn vẹn chỉ là liếc qua cũng không cần xem kỹ Phật châu trên tay Từ cảnh, liền đưa ra kết luận, có chút lúng túng nói rằng: “Lão gia tử ngài tốt a, cái Phật châu này của hắn không biết chế tạo từ khi nào, được làm từ gỗ vàng đàn, nhưng bởi vì không có mài dũa cùng đánh bóng, cho nên không có hình thành màu hổ phách, không có đường vân, không liền lạc, là một cái Phật châu thô sơ, nhưng nếu lại trải qua gia công chế tác chuyên nghiệp thì liền có thể bán ra giá tốt hơn một nghìn tệ.”Vừa nghe thẩm định trưởng kết luận, những nhân sĩ quyền quý này đều bật cười, bọn họ đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là lão đầu mặc kiểu Tôn Trung Sơn kia chưa hết hy vọng mà thôi.“Ha ha ha ha! So với dự đoán của ta còn tốt hơn, gỗ vàng đàn mà thôi!” Tảng đá trong lòng Vương Diệc Khiêm rốt cục cũng thả xuống mà cười to.Từ Cảnh bất đắc dĩ cười trừ, nói rằng: “Thẩm định trưởng, ngươi đem chuỗi Phật châu này lại nhìn kỹ một chút xem.”“Không cần không cần, nếu như ta có thể nhìn nhầm, vậy hai mươi năm làm thẩm định coi như đỗ sông đỗ biển.” Thẩm định trưởng khinh miệt mà khoát tay áo, mỗi năm đều có người muốn cầm đồ dởm đánh mặt hắn, điều này hắn đã thấy không lấy gì làm lạ.“Tiểu tử này bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi! Lão tử nộp mấy vạn tệ phí thủ tục, ngươi cmn thái độ làm việc như vậy sao? Lão tử sưu tầm Phật châu nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua Phật châu làm bằng gỗ vàng đàn còn chưa có mài dũa mà trực tiếp lấy ra đeo, hơn nữa Phật châu lão tử sưu tầm tất cả điều là mười ba khỏa, hắn cái phật châu này lại chỉ có mười hai khỏa, đây là kiểu gì phật châu?” Lão đầu mặc kiểu Tôn Trung Sơn đối với tên thẩm định trưởng chỉ mặt mắng một trận.Tiếng mắng lão đầu vừa dứt, xung quanh không ít nhân sĩ quyền quý cũng nhăn mày, biểu tình từng bước thu liễm, trở nên ngưng trọng.Lão nhân này nói không sai, Phật châu thông thường đều là mười ba khỏa, hơn nữa gỗ vàng đàn cũng không phải rẻ, làm thành Phật châu mà nói, nếu không chế tác đánh bóng thì chắc chắn sẽ lỗ vốn, cho nên...... chuỗi Phật châu này dường như thật sự không phải là Phật châu?“Được, được rồi...... Lão gia tử ngài đừng nóng giận, ta lập tức kiểm tra lại!” Thẩm định trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người toàn bộ nơi này hắn đều không đắc tội nổi, liền tiếp nhận Phật châu trong tay Từ Cảnh.Phật châu vừa cầm đến tay hắn, biểu tình của hắn liền nhanh chóng nghiêm túc.“Thật nặng!”Chuỗi Phật châu bình thường đâu có nặng như vậy?Thẩm định trưởng tinh tế quan sát mấy phút sau, bỗng nhiên sắc mặt dần thay đổi! Mồ hôi lạnh chảy xuống chán ngày càng nhiều, hắn ngẩng đầu, âm thanh run run nói: “Đây….. đây hình như là Mộc Trung Ngọc! Tiếng kinh hộ của hắn khiến ai nấy đều kinh ngạc, trải qua công đoạn gia công, người chủ đem ngọc giấu ở Mộc Trung[thân gỗ], không lộ ra ngoài, lấy mộc nuôi ngọc, đợi bao năm, người chế tác chỉ khi gặp đặc biệt quý khách, mới sẽ đem vật ấy tặng đi!. Mộc Trung Ngọc muốn lộ ra cần phải mở lớp mộc bên ngoài, bên trong ngọc thạch quý giá mới hiện ra, đây mới là điểm quý giá nhất, tên thẩm định lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc cùng kỳ vọng! Bọc từng viên ngọc thạch bằng gỗ, tay nghề yêu cầu phải rất cao siêu cùng khéo léo, cũng rất khó tìm loại gỗ thích hợp, thông thường cũng không có ai làm như vậy, cũng rất ít loại ngọc để làm như vậy, trừ khi vô giá! Tiểu huynh đệ, mạo muội xin hỏi, thứ này là ai đã tặng cho ngươi?!”Thẩm định trưởng lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt lặng tĩnh lại...... Nghe được cả tiếng kim rơi, lặng ngắt như tờ!Hôm nay, bọn họ được mở mang tầm mắt.Nếu không phải thẩm định trưởng phổ cập thông tin, trong bọn họ không ít người thậm chí còn không biết Mộc Trung Ngọc là cái gì.Tất cả mọi người đều tập trung sự chú vào nam tử một thân tây trang luộm thuộm, tướng mạo nhìn có vẻ bình thường, bọn họ đều vì vừa rồi vô tri cười nhạo hắn mà cảm thấy xấu hổ không thôi.Chỉ có Vương Diệc Khiêm sắc mặt trắng bệch, môi run run, vạn lần đều không nghĩ tới sự tình sẽ xoay ngược nhanh như vậy!Từ Cảnh sờ sờ cái mũi, có chút chần chừ nói: “Đây là có người tặng ép ta phải nhận, xin hỏi ngươi…. Thứ này đáng giá đổi được Tuyết Liên sao?”Lão giả mặt từ đầu tới giờ luôn nhăn nhó bỗng nhiên nhướng mi nở một nụ cười, trong ánh mắt, bất tri giác nổi lên một tia đắc ý, tựa hồ rất là hài lòng.“Tiểu tử, ngươi có thế để cho ta giúp mở mộc được không? Như vậy thuận tiện xác định giá trị.” Thẩm định trưởng nuốt nước miếng một cái, nội tâm nhảy loạn mà hỏi.“Được, mở đi!.” Từ Cảnh gật đầu nói.Thẩm định trưởng