Thoáng chốc, một loại cảm giác khác lạ tràn đầy vào toàn thân, Mộc Thư Đồng không tự chủ lui về phía sau hai bước, chẳng qua là mặt mũi lại càng hồng hơn.
Chu Ý Nhiên nàng nhìn thấy bảo bối nhà mình ngượng ngùng, nhịn không được liền bật cười : " Đầu heo, trưởng thành rồi nên định lực càng ngày càng giảm hả? Nhưng em như vậy thật sự rất đáng yêu ".
Mộc Thư Đồng chu miệng nhìn Chu Ý Nhiên nàng một, sau đó xoay người bỏ chạy trối chết vào phòng ngủ của con gái. Mặt ngoài xấu hổ cực điểm nhưng trong lòng ngược lại có một loại cảm giác ngọt ngào tràn ngập, cô cảm thấy giữa mình và nàng càng ngày càng thân thiết. Nàng thật sự có một lực hút chí mạng đối với cô.
Toàn bộ buổi chiều đều là ở trong phòng con gái, đầu tiên là nhìn con bé ngủ sau đó hôn mấy cái lên gương mặt non nớt của con thơ rồi. Mộc Thư Đồng cô bất giác ngủ quên bên cạnh con. Đến khi tỉnh giấc, trên giường nhỏ đã không thấy con gái đâu mà chỗ cô nằm không biết từ lúc nào đã chèn thêm một cái gối ôm, khó trách cô ngủ lâu như vậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Mộc Thư Đồng lười biếng duỗi người, sau đó đi xuống lầu liền nhìn thấy Chu Ý Nhiên nàng cùng Niệm Niệm ngồi chơi đồ chơi trên thảm đỏ, bên cạnh còn bày nhiều sách thiếu nhi. Xa xa nhìn lại, thật đúng là một bức tranh hài hòa ấm áp. Cô chạy tới, ngồi vào sau lưng Niệm Niệm ôm con bé ngồi lên chân của mình. Thế nhưng Niệm Niệm lại muốn tránh thoát cái ôm của cô, còn rất không vui kêu: " Con không muốn mommy ôm, con muốn mẹ ôm ".
Chu Ý Nhiên nàng nhìn Niệm Niệm, mới vừa còn vui vẻ ra mặt, lúc này nói biến sắc liền biến sắc, trước kia cũng không thấy con bé lật mặt nhanh như vậy: " Niệm Niệm, con sao đây?! Không được náo loạn ầm ĩ, phải làm đứa bé ngoan, con nghe không ".
Niệm Niệm biết là mình phải im lặng, con bé mở ánh mắt tròn trịa lộ ra bộ dạng ủy khuất nhìn mẹ mình. Chu Ý Nhiên nàng không để ý, chỉ cho là trẻ con giận dỗi liền đứng dậy đi uống nước. Vì vậy, bên này chỉ còn dư lại Mộc Thư Đồng cô đang ôm lấy Niệm Niệm, chuẩn bị cầm sách thiếu nhi cho con bé nhìn. Thế nhưng, một giây sau đó, Niệm Niệm vùng dậy thoát khỏi cô, con bé xoay người lại nhìn chằm chằm cô, kêu lên: " Con không thích mommy ".
Mộc Thư Đồng giật mình, đây là tình huống gì? Từ đầu đến cuối cô cũng không đắc tội tiểu tổ tông nhà mình mà. Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng đang bưng ly nước đi tới, khuôn mặt vui vẻ nhìn một lớn một nhỏ nháo loạn. Hai người này tính tình thật là có chút giống nhau, khiến nàng muốn nổi giận cũng không thể nổi giận. Nàng ngồi xuống ôm lấy con gái, cười hỏi: " Niệm Niệm làm sao vậy? Con như vậy là không ngoan nha ".
Niệm Niệm tiếp tục chu miệng, nhìn Mộc Thư Đồng một cái, tiếp theo liền chui vào trong ngực Chu Ý Nhiên nàng, nhất thời liền khóc lớn.
Mộc Thư Đồng nhìn Niệm Niệm, con bé nói khóc liền khóc, tránh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cô không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười nhìn nàng: " Tôi không có bắt nạt con, thật sự không hiểu được mình đắc tội với con ở chỗ nào ".
Chu Ý Nhiên nàng nhìn vẻ mặt ảm đạm của bảo bối nhà mình, tâm không khỏi yêu thương, mĩm cười ngọt ngào khẽ nói: " Em nha, ngốc. Ai bảo em lúc con muốn ôm lại không ôm. Nhìn xem, con dỗi em rồi nè ".
Mộc Thư Đồng nghe xong không nói gì hết, trực tiếp đưa tay ôm lấy Niệm Niệm từ trong lòng Chu Ý Nhiên nàng, cô nhẹ nhàng xoa mặt con bé một chút, dụ dỗ nói: " Mommy sai rồi, Niệm Niệm tha thứ cho mommy được hay không? Mommy khi đó muốn ôm Niệm Niệm, mà Niệm Niệm lại hết lần này tới lần khác muốn ở trong lòng cô kia, ... ".
" Đó không phải là cô kia, đó là Di mommy " - Niệm Niệm nhào tới cắn một cái trên mặt cô, sau đó bĩu môi, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cô.
Chu Ý Nhiên nàng ở một bên ôm bụng cười không ngừng. Mặt mũi Mộc Thư Đồng tràn đầy hắc tuyến, cô không biết nên nói cái gì cho phải. Vốn là không muốn nhắc tới cô gái buổi chiều kia, thế nhưng con gái cô lại thân cận người kia bỏ quên cô, trong lòng cô làm sao vui vẻ đây. Vì vậy, cô không nói lời nào, trực tiếp đem Niệm Niệm trả về cho Chu Ý Nhiên nàng, rồi bỏ đến sofa nằm xem tivi.
Vậy mà, Chu Ý Nhiên nàng vẫn cười như không có gì, còn Niệm Niệm thì oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: " Con ghét mommy, con muốn Di mommy ".
Chu Ý Nhiên nàng ôm con gái tới sofa ngồi xuống, cười một cái với cô: " Bảo bối, em thật đúng là muốn giận dỗi cùng một đứa trẻ ba tuổi sao, nhanh lên dỗ con nè ".
Nói xong, nàng liền đem con đưa vào trong lòng cô, chẳng qua là Niệm Niệm vẫn khóc không ngừng kêu: " Con muốn Di mommy, con muốn Di mommy ".
Mộc Thư Đồng cô thật sự không thích nhìn thấy trẻ con khóc nháo, vì vậy hướng Chu Ý Nhiên nàng kêu lên: " Chị gọi điện thoại cho bạn tốt chị đến dỗ Niệm Niệm đi, tôi không dỗ được ".
Chu Ý Nhiên nàng không nói gì cười cười, nàng hiểu rõ, bảo bối nhà mình là đang nháo dỗi, Niệm Niệm thế nhưng di truyền tính cách nháo dỗi này của cô, chỉ có điều bảo bối nhà mình nháo dỗi là nhất. Cô như vậy, nàng cũng hết cách, xem ra cũng chỉ có để cho Tư Gia Di tới đón con gái đi thôi. Nàng nhanh chóng gọi điện thoại, tùy ý trò chuyện mấy câu với Tư Gia Di, sau đó mở loa ngoài, nhìn Niệm Niệm nói: " Di mommy muốn nói chuyện cùng Niệm Niệm nè ".
Niệm Niệm vội vàng ngưng khóc, thút thít kêu: " Di mommy, con muốn chơi cùng Di mommy, con muốn đến nhà Di mommy ".
" Niệm Niệm ngoan nha, buổi tối Di mommy đến đón Niệm Niệm, có được không? ".
" Dạ " - Niệm Niệm ngọt ngào đáp một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Chu Ý Nhiên nàng, không tiếp tục khóc cũng không có gây cái gì nữa, rất ngoan thuận nằm ở trong ngực mẹ mình.
Mộc Thư Đồng rất là mất mác nằm trên ghế sofa, cũng không chú tâm xem ti vi. Vốn là ôm một niềm hoan hỷ đến xem Niệm